Thật ra Phù Dung đúng là tính tìm khách sạn nào đó ném Mạc Tử Thâm vào. Nhưng không ngờ tên ma lanh này lại bắt bí cô. Phù Dung hết cách bèn đem Mạc Tử Thâm về nhà trọ cũ của mình, dù sao nơi đó cũng chẳng có ai. Nhà của Từ Ngưng Viên thì đương nhiên Phù Dung không có gan dám đem Mạc Tử Thâm về rồi.
“Chỗ của cô ở đây á?”
Mạc Tử Thâm bước theo Phù Dung vào trong căn nhà trọ cũ kỹ, cất giọng kinh ngạc. Không phải cô gái này từng lại đại tiểu thư nhà giàu sao? Chẳng lẽ thật sự sa sút đến cỡ này. Mạc Tử Thâm khó hiểu.
“Nhạc Thanh Dao, cô không lừa tôi chứ?”
“Sao? Chê cái ổ chó này của tôi à? Chê thì anh cứ đi thẳng, quẹo phải. Khách sạn năm sao đang chờ anh đó.”
Phù Dung liếc Mạc Tử Thâm một cái, không vui mà nói. Nếu không phải cô thật sự muốn kết thúc mọi chuyện của Mạc Tử Thâm một cách chân thật nhất thì còn lâu anh ta mới bước được vào đây.
“Cô làm gì hung dữ quá vậy? Tôi chỉ hỏi vậy thôi mà.”
Mạc Tử Thâm thấy thái độ đuổi khách đầy cương quyết của Phù Dung thì lập tức quay đầu. Anh ta nhào vào ghế dài mà nằm xuống. Chiếc ghế cứng ngắt, khác hẳn sô pha mềm mại mà Mạc Tử Thâm từng nằm, mặt anh ta nhăn lại.
“Mà vì sao anh biết tên tôi là Nhạc Thanh Dao?”
Phù Dung nghi ngờ nhìn Mạc Tử Thâm. Từ lúc gặp lại trên đường lớn tới hiện tại, đây vẫn là hoài nghi lớn nhất trong lòng cô. Chẳng lẽ Mạc Tử Thâm lại có quen biết với Nhạc Thanh Dao?
“Hử? Sao tôi lại không biết được chứ? Cô từng nộp CV ở công ty tôi mà.”
Mạc Tử Thâm lựa chọn cho mình một tư thế thoải mái nhất, nằm dài trên ghế mà đáp lời Phù Dung:
“Có gì kỳ lạ à?”
Phù Dung nhìn bộ dáng tự nhiên của Mạc Tử Thâm thì càng bực tức hơn. Ghế dài đó là chỗ mẹ con cô thường ngồi nhất đó. Vậy mà giờ đây bị cái tên khốn kiếp này xâm chiếm.
Nhưng câu trả lời của Mạc Tử Thâm lại khiến Phù Dung thở dài nhẹ nhõm. Dù rằng Phù Dung không hiểu sao Mạc Tử Thâm lại có thể rảnh rỗi đến mức nhớ hết người đến phỏng vấn. Nhưng việc anh ta không quen biết Nhạc Thanh Dao khiến cô cảm thấy yên tâm.
“Không có gì”, Phù Dung lắc đầu, “Vậy anh cứ ở đây nghỉ ngơi đi. Khi nào đi nhớ khóa cửa lại. Tôi về trước đây.”
“Khoan đã.”
Phù Dung vừa dứt câu, định rời đi thì giọng nói đáng ghét của Mạc Tử Thâm lại vang lên lần nữa.
“Anh muốn lật lọng?”
Phù Dung nhướng mày, ánh mắt đầy đe dọa. Cô thề chỉ cần tên Mạc Tử Thâm này dám giở trò thì nhất định sẽ thẳng tay ném anh ta ra khỏi nhà cô. Hừ, ân nhân quái gì đó coi như biến mất nhé.
Thế nhưng Mạc Tử Thâm lại biết điều hơn chút, anh ta không dùng thái độ cứng rắn với Phù Dung. Mạc Tử Thâm chỉ dùng bộ mặt cực kỳ đáng thương của mình, ánh mắt cực kỳ vô hại mà nhìn Phù Dung khẽ nói:
“Tôi đói lắm. Cô có thể làm chút gì cho tôi ăn không? Cô mà cứ bỏ đi như thế thì tôi chết thật đó.”
Giọng nói đầy thu hút, âm lượng có lên có xuống, đẩy thẳng vào lòng Phù Dung. Trong mắt Phù Dung, Mạc Tử Thâm giờ đây không khác gì một con chó nhỏ đang xin ăn. Phù Dung đứng người, không ngờ tổng giám đốc của DSM cũng có thể có bộ mặt này á? Mạc Tử Thâm hôm nay đúng là không cần mặt mũi gì nữa rồi.
Phù Dung gian nan suy nghĩ, ánh mắt long lanh của Mạc Tử Thâm vẫn nhìn chầm chầm vào cô một cách đầy mong đợi. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tường càng khiến khung cảnh này trở nên kỳ lạ hơn.
“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ kiếm gì đó cho anh ăn. Được chưa? Anh lập tức thu ngay cái bộ mặt đó lại cho tôi.”
Qua mười giây, Phù Dung cuối cùng cũng chịu đầu hàng. Cô chỉ tay vào Mạc Tử Thâm hét lớn, sau đó vội vã chạy