Phù Dung bị những lời nói của Nhạc Thanh Dao khiến cho tức giận. Chị ta luôn luôn mang thái độ thù địch với cô. Phù Dung thật sự không hiểu cô đã làm gì khiến cho Nhạc Thanh Dao phải hận đến thế chứ? “Ha ha, vậy sao? Vậy nếu tôi không muốn trả lại cái thân phận này cho chị thì sao?”, Phù Dung đứng dậy, đứng đối diện với Nhạc Thanh Dao mà hỏi:
“Nếu không thì chúng ta thử xem, tôi với chị cùng nhau xuất hiện trước mặt của Từ Ngưng Viên để xem anh ta sẽ chọn người nào? A, chỉ sợ Từ Ngưng Viên ghét nhất là cái loại người hống hách không xem ai ra gì như chị đấy.”
Những đả kích xảy ra liên tục khiến cho Phù Dung cảm thấy muốn phát điên rồi. Mấy người này luôn muốn đem cô ra làm trò tiêu khiển đúng không? Họ luôn muốn khống chế cô? Chà đạp cô thì mới vui vẻ?
“Mày đang uy hiếp tao?”, Giọng của Nhạc Thanh Dao trở nên lạnh hơn.
“Nào dám. Tôi chỉ là đang rất tò mò là nếu Từ Ngưng Viên biết được một năm nay chị dám dùng người thế thân để chạy trốn thì sẽ hành xử như thế nào thôi”, Phù Dung bật cười mà đáp lại:
“Những hận thù, tra tấn của Từ Ngưng Viên không phải là nhẹ nhàng đâu. Nỗi hận của anh ta đối với chị không ít. Nếu mà biết được thêm việc này nữa thì… thật là khó nói.”
“Con khốn”, Nhạc Thanh Dao hét lớn rồi vung tay cao muốn tát Phù Dung.
Phù Dung vội vàng né sang một bên, tránh được cú đánh của Nhạc Thanh Dao. Cô ả mất đà, không khống chế được mà ngã lăn ra đất.
“Chị có la hét với tôi cũng bằng thừa. Giờ tôi đang bận lắm. Nói chuyện sau đi”, Phù Dung lạnh lùng quay lưng.
“Đứng lại. Mày có vào bệnh viện thì cũng không gặp được bà già đó đâu.”
Tiếng hét lớn của Nhạc Thanh Dao khiến cho Phù Dung cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Một nỗi sợ to lớn đang bao trùm lấy người khiến cho Phù Dung hít thở không thông.
“Ý chị là gì hả?”
“Sao tao lại quên mất nhỉ?”, Nhạc Thanh Dao đứng dậy, nhàn nhã phủi phủi tay rồi tiến lại gần Phù Dung:
“Mày còn một bà mẹ già phải chăm sóc đúng không? Tao chỉ là tốt bụng rước bà ấy ra khỏi bệnh viện sớm một chút thôi.”
“Mẹ tôi đang ở đâu”, Phù Dung kích động, nắm lấy tay Nhạc Thanh Dao mà hỏi lớn.
“Bĩnh tĩnh”, Nhạc Thanh Dao mỉm cười, nói rồi rút cánh tay ra khỏi bàn tay của Phù Dung. Sau đó gương mặt cô ta đanh lại, bàn tay vung cao, chuẩn xác giáng một cái bạt tai xuống má của Phù Dung.
“Bốp”, Phù Dung bị tát mà mặt lệch hẳn một bên, năm bàn tay hiện rõ rệt, mái tóc xổ ra.
“Không phải khi nãy mày còn dương dương tự đắc trước mặt tao sao? Ô, sao giờ lại trông đáng thương thế này cơ chứ? Ha ha ha.”
Nhạc Thanh Dao nhìn bộ dáng chật vật của Phù Dung trước mặt thì hả hê mà ôm bụng cười lớn.
“Mày mà cũng muốn đấu với tao sao? Không có cửa.”
“Mẹ tôi đang ở đâu.”
Phù Dung mặt kệ sự đau đớn trên mặt, quay lại nhìn Nhạc Thanh Dao mà hỏi một lần nữa.
“Mày muốn gặp lại bà già đó?”, Nhạc Thanh Dao gật gù, vuốt nhẹ sợi tóc trước ngực:
“Được thôi. Trả lại thân phận Nhạc Thanh Dao cho tao. Chuyện một năm nay mày là tao lập tức xóa bỏ như chưa từng xảy ra. Cút đi càng xa càng tốt. Đừng bao giờ để Từ Ngưng Viên nhìn thấy mày một lần nào nữa. Nếu không…”
Nhạc Thanh Dao nói tới đây thì mắt lạnh dần đi, sát ý trong mắt hiện lên rõ rệt. Phù Dung cảm thấy lạnh sống lưng, khó khăn mà nuốt nước bọt. Chị ta muốn cô trả lại thân phận Nhạc Thanh Dao sao?
“Được. Tôi đồng ý với chị”, Phù Dung thật tâm nói. Dù sao thì cái thân phận này cô cũng không tiếp tục nổi nữa rồi:
“Đưa tôi đi gặp mẹ.”
“Được thôi”, Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung cuối cùng cũng