“AAAAA…”
Dao lạnh sắc bén cứa trên da mặt của người con gái, máu nóng chảy ra. Đau đớn khiến cho đầu óc của Phù Dung trở nên tê dại, tiếng la hét đau khổ tràn đầy tuyệt vọng.
Nhạc Thanh Dao hạ quyết tâm, nhắm mắt mà chém bừa về phía gương mặt y đúc mình ở trước mặt. Cô có thể cảm nhận được con dao đâm vào da thịt, trong bụng nhộn nhạo muốn ói, tay run lên. Nhạc Thanh Dao nhẫn nhịn mà chém tiếp, đến khi đếm đủ mười nhát thì mới buông tay ra.
“Keng.”, Con dao nhỏ rơi xuống sàn đất, vang lên tiếng lanh lảnh.
“AAAAAAA…”
Phù Dung cũng đồng thời được người đàn ông thả tay ra. Cô ngã bịch xuống đất nằm kề sát con dao đó, không ngừng kêu gào đau đớn.
Nhạc Thanh Dao hoảng sợ, tay chân run lẩy bẩy mà nhìn Phù Dung đang ôm mặt lăn lộn trên đất. Cả đời cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như vậy. Thế mà chuyện này lại còn chính tay cô làm ra?
“Đi… đi thôi…”
Gương mặt Nhạc Thanh Dao trắng bệch, cô ta vội vàng níu lấy tay áo người đàn ông rồi bỏ chạy đi ra khỏi khoảng đất trống.
Phù Dung nghe thấy tiếng chân chạy đi, cô nén đau đớn mà mở mắt nhìn theo sau lưng Nhạc Thanh Dao mà hét lớn:
“Nhạc Thanh Dao, thứ đang chờ chị không phải là thiên đường hạnh phúc đâu. Nó sẽ là địa ngục đau khổ đối với chị. Sẽ là địa ngục của cả đời chị đó. Ha ha ha.”
Cảnh vật trước mắt của Phù Dung mờ mờ trong màu máu tươi, cả thế giới của cô giờ đây đều nhuốm màu đỏ cả rồi, màu của sự chết chóc.
Nhạc Thanh Dao rời đi, Phù Dung vẫn nằm im một chỗ không nhúc nhích. Cô đang chờ đợi cơn đau có thể dịu đi một chút. Hơi thở nặng nhọc đầy khó khăn. Phù Dung khóc trong làn máu, nước mắt hòa cùng với máu trên mặt cô, chạy dọc xuống cổ cô, thấm ướt cả chiếc áo Phù Dung đang mặc.
Nỗi đau rát vì da thịt bị xé toạc, nước mắt lại thêm xát muối vào vết thương của cô. Nỗi đau nhân lên gấp nhiều lần. Đau đến mức muốn ngã quỵ. Nhưng không… Phù Dung không thể ngã quỵ được. Cô tự nói với bản thân mình phải mạnh mẽ lên, bà Dung Hoa vẫn còn chờ để gặp mặt cô. Phù Dung còn phải về gặp mặt mẹ cô, phải về gặp mẹ cô.
“Con biết rồi. Con sẽ sắp xếp qua Mỹ thăm ông. Dạ. Chào ông.”
Khó khăn lắm Từ Ngưng Viên mới kết thúc cuộc gọi với ông nội được. Anh thảy điện thoại lên bàn, nhìn đồng hồ còn sớm nên định để Phù Dung ngủ thêm chút nữa rồi mới kêu cô. Đến chín giờ. Đã quá giờ đi làm mà Từ Ngưng Viên vẫn không thấy Phù Dung đâu, anh vào phòng ngủ tìm kiếm nhưng lại cũng không thấy cô ở đâu cả.
“Lạ thật, đi đâu rồi nhỉ?”
Từ Ngưng Viên nhìn đống chăn gối lộn xộn ở trên giường khẽ lẩm bẩm. Sau đó anh nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho Phù Dung.
“Ring… Ring…”
Từ Ngưng Viên có thể nghe thấy được tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Phù Dung. Tiếng chuông đổ rất gần, anh lần mò theo nó thì mới thấy chiếc điện thoại của Phù Dung lại nằm trơ trọi trong khe cửa trong phòng làm việc của anh. Nó lọt hẳn vào trong góc khuất, nếu không tìm kỹ thì sẽ chẳng thấy được.
Từ Ngưng Viên cúi đầu nhặt điện thoại lên, bỗng nhớ đến tiếng động khi anh nghe cuộc điện thoại của ông ngoại, mặt trở nên tái mét.
“Lãnh Khiêm, Lãnh Khiêm.”, Từ Ngưng Viên bỗng dưng quay lưng lại mà hét lớn lên.
“Sếp.”
Lãnh Khiêm cấp tốc tông cửa chính mà chạy vào bên trong, bàn tay vẫn lăm lăm khẩu súng như thường lệ. Công việc của anh là bảo vệ sự an toàn cho Từ Ngưng Viên.
“Có người khả nghi ạ?”, Lãnh Khiêm đến sát bên người của Từ Ngưng Viên, cảnh giác mà nhìn xung quanh.
“Không. Tôi cần anh làm một việc khác.”, Từ Ngưng Viên vịn chặt lấy vai của Lãnh Khiêm, vẻ mặt nghiêm túc:
“Anh điều động toàn bộ người đi tìm Nhạc Thanh Dao về đây cho tôi.”
“Dạ? A… Vâng ạ, tôi sẽ gọi điện thông báo ngay.”, Lãnh Khiêm nhận lệnh, định cầm điện thoại