Edit: Ry
Ống tiêm rút ra, 337 lại teo nhỏ.
Phổ Sầm Tư đứng ở trong phòng thí nghiệm hồi lâu, đợi làm xong các hạng mục kiểm tra, 337 đã co lại thành một cục nhão nhoét, ngủ mất rồi.
Hắn bỏ 337 vào trong bao con nhộng, đến văn phòng một chuyến, lấy đi một phần tư liệu kết quả của thí nghiệm hắn đã làm lúc trước.
Trước khi trở về, Phổ Sầm Tư bị viện trưởng gọi tới, lão hỏi thăm một chút những chuyện liên quan tới tiến độ nghiên cứu 337, Phổ Sầm Tư tìm vài lí do ứng phó với lão, viện trưởng không chút nghi ngờ.
Ra khỏi sở nghiên cứu, Phổ Sầm Tư đến cửa hàng một chuyến, mua chút đồ ăn vặt và hoa quả.
337 ngủ hơn nửa ngày, lúc tỉnh lại nó đã nằm trong bể cá trên ban công.
Hôm nay không có nắng, tầng mây âm u nặng nề tích tụ trên bầu trời, 337 dán mắt lên vách bể cá, cứ ngơ ngác nhìn nửa ngày.
Bên ngoài tầng mây kia, xa hơn chút nữa, chính là nơi nó đã ở trước khi tới đây.
Nếu giờ 337 trở lại vũ trụ, e là nó sẽ không thể quen nổi.
Mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống, 337 duỗi xúc tu ra ngoài ban công, cảm nhận nhiệt độ của nước mưa, man mát, lành lạnh.
Phổ Sầm Tư từ phòng ngủ ra, trong tay còn cầm những tài liệu ghi chép về 337.
337 ngu ngơ quay lại, yếu mềm gọi một tiếng: "Người phụ trách."
Phổ Sầm Tư không trả lời nó, đi đến trước máy cắt giấy trong nhà, bỏ toàn bộ tư liệu vào.
Nhưng trang giấy kia hóa thành bột phấn, tiến vào thùng rác dưới bàn trà.
Quái vật nhỏ bé trong bể cá lại lên tiếng: "337 muốn chạm vào người phụ trách."
Có những giọt mưa bị gió thổi bắn vào ban công, Phổ Sầm Tư hiếm thấy mà giơ tay với nó: "Nếu có một ngày sức mạnh của mày bị những người khác phát hiện, tao sẽ đích thân giết chết mày."
337 không hiểu vì sao Phổ Sầm Tư lại nói vậy, nhưng nó vẫn gật đầu.
Nó thuận