Edit: Ry
337 ôm ba quả cà chua bi của nó, nhảy ra khỏi bể cá, ra sức chạy đến cửa phòng Phổ Sầm Tư, vươn ra một nhánh xúc tu vặn cửa.
Bởi vì nó không dám tiến vào, chỉ dám thò mắt vào qua khe cửa, nhìn người phụ trách.
Người phụ trách không cho phép nó tiến vào thế giới tinh thần, cũng không cho phép nó tiến hành giao lưu tinh thần.
"Ầm ầm---"
Lại một tiếng sấm rền, 337 bị hù trực tiếp xông vào phòng ngủ của Phổ Sầm Tư.
Cà chua ôm theo bị rơi mất một quả, 337 không hề hay biết.
Nó nhảy lên giường, cố ý dùng xúc tu chà lau nhiều lần bộ phận đã tiếp xúc với mặt sàn, sau đó mới dám chạy tới bên cạnh Phổ Sầm Tư.
Người phụ trách mới của nó đang ngủ.
337 không dám quấy rầy, bèn nằm xuống cạnh gối hắn, ôm lấy cà chua be bé của nó thiếp đi.
Phổ Sầm Tư đi ngủ có thói quen đeo tai nghe cách âm, bình thường chỉ cần không nằm mơ thì sẽ luôn ngủ đến sáng sớm.
Đồng hồ sinh học của hắn luôn dậy vào lúc sáu giờ hai mươi.
Phổ Sầm Tư mở to mắt, trở mình, định bỏ tai nghe lên tủ đầu giường, một cục đen như mực lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Trong ngực cái thứ nho nhỏ đó còn ôm hai quả cà chua bi tròn vo.
Trong nháy mắt, ngay cả ý muốn bóp chết 337 Phổ Sầm Tư cũng có.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì, 337 cũng đã tỉnh.
"Hôm qua... Hôm qua bên ngoài có sét đánh, rất đáng sợ! Cho nên 337 mới chạy vào!" 337 ôm chặt cà chua của nó: "... Người phụ trách đừng mắng 337."
Phổ Sầm Tư không quen buổi sáng nghe một đống tạp âm, bóp ấn đường: "Trước hết ngậm ba cái mồm của mày lại."
"Được." 337 nhảy xuống khỏi giường, định trở lại bể cá, nhưng nó vẫn không quên giải thích với Phổ Sầm Tư: "Hôm qua 337 đã phủi sạch bụi trên người rồi."
337 đi ra ngoài, xúc tu cuốn lấy quả cà chua bi bị rơi dưới mặt đất tối hôm qua. Trước khi đóng cửa lại cho Phổ Sầm Tư, 337 chợt thò râu qua khe cửa.
"337 vâng theo mệnh lệnh của người phụ trách, sẽ đi