Edit: Ry
"Vật nhỏ như cậu." Phổ Sầm Tư dùng khóe mắt liếc lên vai mình: "Còn biết yêu?"
337 dựng thẳng râu: "Trước kia 337 không biết, nhưng giờ đã học được rồi."
"Vậy thì sao?" Phổ Sầm Tư rẽ vào một tiệm kem ly, nhìn menu, nói với nhân viên thu ngân: "Cho một phần vị bơ sữa, cảm ơn."
"Có phải người phụ trách lại ghét bỏ 337 rồi không? Dù có là sinh vật nào thì cũng đều có tình yêu thương mà."
Phổ Sầm Tư thanh toán, đưa cốc kem cho 337: "Rất tiếc, thời đại này hầu hết con người đã không còn thứ đó."
337 không cầm được cốc kem, bèn trực tiếp dùng răng gặm: "Lành lạnh, ngọt ngào, ngon quá ~."
Bởi vì 337 không thể xuất hiện trước mắt mọi người, nó chỉ có thể núp trong miếng vài tàng hình, từng miếng nhỏ ăn kem.
Kem bơ sữa tan chảy cực kỳ giống mây trắng tung bay trên bầu trời xanh thẳm, từng giọt kem chảy xuống, rơi trên ngón tay Phổ Sầm Tư. Răng của 337 rất sắc nhọn, nhưng nó chưa từng làm tổn thương bất cứ ai, kem chảy ra được nó dùng râu quấn vào trong miệng.
Kem ăn được gần một nửa thì Phổ Sầm Tư ném vào trong thùng rác.
Hắn lo 337 ăn nhiều quá sẽ bị tiêu chảy, hoặc là bị ốm.
Dù đã dùng khăn giấy lau qua, chỗ bị dính kem vẫn sẽ có cảm giác dinh dính, Phổ Sầm Tư bèn tìm một nơi để rửa tay, hỏi 337 có chỗ nào muốn ghé thăm không.
337 được cho ăn kem nên đã hơi no, nó lười biếng nằm trên vai Phổ Sầm Tư, hai chiếc râu đung đưa qua lại như quả lắc trong đồng hồ treo tường.
"Đi đâu cũng được, chỉ cần được ở bên người phụ trách thôi." 337 bỗng nhìn về phía Phổ Sầm Tư, khe miệng nứt ra cười đến là vui sướng: "Có người phụ trách ở bên 337 mới là chuyện quan trọng nhất."
Vì nó bị che kín bởi vải tàng hình nên Phổ Sầm Tư không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của 337, chỉ có thể cảm nhận