Cao Thệ chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Trời tờ mờ sáng, phía chân trời chuyển sang màu trắng bạc.
Thằng con bên cạnh ngủ tay chân chàng hảng, trông chẳng khác gì mèo con ngủ hở bụng, còn không quên ôm tân sủng con khỉ nhồi bông của mình, khóe miệng vểnh lên, không biết là đang mơ thấy gì.
Cao Thệ thuận tay kéo chăn che cái bụng cậu lại, Cao Cố Sanh vẫn vô tư ngủ ngáy không biết gì.
Cao Thệ nhìn thằng con mình, cơn thịnh nộ trong mơ dần dần tan biến, ánh mắt của anh dịu dàng trở lại, bây giờ mới giật mình nhận ra hình như mình đang nắm gì trong tay.
Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ứng Bất Giải.
Ứng Bất Giải ngồi xếp bằng ở đầu giường, một tay của y đang đặt lên mắt anh, tay kia gác bên mép giường.
Anh đúng là ngủ mụ cả đầu, mới nãy Ứng Bất Giải đắp một tay lên mắt anh, vậy mà tỉnh lại tới giờ anh mới nhận ra.
Ứng Bất Giải bị động tác của anh làm thức dậy, y mở mắt ra ngáp một cái, khóe mắt hơi ướt át, sau đó bụng phát ra tiếng rột rột.
Lúc này Cao Thệ mới để ý sắc mặt của Ứng Bất Giải rất trắng, trắng đến đáng sợ.
Anh hết hồn, nhớ tới mùi đàn hương trong mơ, lại nhớ đến tình trạng hồi trước sau khi Ứng Bất Giải làm phép xong, anh vội vàng xuống giường, nói nhỏ: “Đạo trưởng, đi ăn cơm thôi.”
Ứng Bất Giải phản ứng chậm nửa nhịp, y nhìn anh một hồi mới chậm chạp gật đầu.
Cao Thệ không biết y ngồi bên mép giường canh chừng mình bao lâu, sợ y bị tê chân nên đứng bên cạnh dìu y đứng lên, Ứng Bất Giải ngơ ngác được dìu đi hai bước, sau đó đầu ngón tay y lóe lên ánh sáng trắng: “Không có chuyện gì, không đau.”
Ánh sáng trắng tỏa ra bao phủ lấy hai người, Cao Thệ chỉ thấy như gió xuân thổi phất vào mặt, cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, một đốm sáng trắng này còn hiệu quả hơn ‘bùa thanh khiết’.
Nhờ vậy mà khỏi cần đánh răng rửa mặt, Cao Thệ thả Ứng Bất Giải ra, đi nhanh đến nhà bếp, mở tủ lạnh lấy bánh mì lát, còn rót cho Ứng Bất Giải một ly sữa đậu nành để y ăn lót dạ trước, sau đó tất bật chuẩn bị bữa sáng.
Sắc mặt của Ứng Bất Giải quả thật trắng bệch hơn cả người chết.
Hai phút nấu xong mì Dương Xuân và trứng ốp lết, năm phút làm xong sandwich, mười phút hấp xong bánh bao nhân thịt, xá xíu, mì thịt bò… Nửa tiếng sau shipper đưa thêm đồ ăn tới, Ứng Bất Giải mới được no bụng.
Lúc này, Cao Thệ mới hoàn toàn tỉnh táo ngồi vào bàn ăn, nhìn hai má của Ứng Bất Giải ở đối diện dần dần hồng hào trở lại.
Có lẽ ăn khoảng chừng hai mươi phút sau, tốc độ ăn cơm của Ứng Bất Giải mới chậm lại, sắc mặt của y cũng trở lại bình thường như mọi ngày, Cao Thệ hơi tò mò nghía xuống cái bụng của Ứng Bất Giải, chẳng có gì khác thường, rốt cuộc thức ăn vào bụng y đều đi đâu hết rồi? thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải, chần chừ giây lát rồi hỏi: “Đạo trưởng, pháp lực tiêu hao có liên quan đến sức ăn của anh không?”
Ứng Bất Giải nuốt quả nho trong miệng xuống, gật đầu nói: “Làm phép sẽ đói.”
Hèn gì sáng nay Ứng Bất Giải trông cứ như bị bỏ đói cả tháng.
Cao Thệ nhớ tới mùi đàn hương luôn quanh quẩn xung quanh anh ở trong mơ, sợ là Ứng Bất Giải ngồi canh chừng anh cả đêm, không rời nửa bước.
Thật ra Ứng Bất Giải không cần thiết phải để ý đến anh, mỗi lần anh mơ thấy ác mộng đều sẽ bị như vậy.
Hoặc là Ứng Bất Giải có thể rời khỏi chốc lát, lấy đồ ăn tới rồi vừa ăn vừa làm phép cũng được.
Nhưng y lại chịu đựng canh chừng anh cả đêm.
Sảng linh bị khiếm khuyết là sẽ không có thay đổi?
Không phải vậy.
Người bị khiếm khuyết Sảng linh và Xú phế toàn hành động theo bản năng, tất nhiên là ưu tiên bản thân lên hàng đầu chứ không phải ai khác.
Cao Thệ cảm thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc, anh muốn nói gì đó nhưng thấy không tiện, cuối cùng chỉ đẩy tới đĩa xoài vừa gọt cho y.
…
Khi trời sáng choang, Cao Cố Sanh mơ màng bò dậy khỏi giường, theo mùi thơm lượn đến nhà bếp, bị hộp thức ăn chất cao như núi dọa tỉnh ngủ.
Bên cạnh bàn ăn, Cao Thệ bưng cà phê đọc tin tức hôm nay, Ứng Bất Giải thì đang gắp mì thịt bò ăn, nghe thấy tiếng, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.
…Cảm giác một nhà ba người nhìn nhau là sao đây!
Cao Thệ nói: “Dậy rồi? Muốn ăn bánh mì lát hay mì Dương Xuân?”
“Mì Dương Xuân…”
(Mì Dương Xuân (Yangchun) là món ăn vặt truyền thống nổi tiếng ở vùng Giang Nam, còn được gọi là mì mịn hoặc mì nước trong, nước dùng trong và ngon, thanh nhẹ và sảng khoái.)
Cao Cố Sanh mơ màng ngơ ngác vừa soi gương vừa đánh răng, luôn có cảm giác không đúng chỗ nào, lại cảm thấy vốn nên là như vậy.
Cậu rửa mặt rồi lắc đầu như chó con vừa tắm xong, sau đó chăm chút tạo kiểu ‘đẹp tự nhiên’ cho mái tóc rồi soi gương thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của mình, cuối cùng hài lòng đi tới nhà bếp.
—Nếu Thừa Trạch Kỳ biết Cao Cố Sanh biến mái tóc mà mình dày công cắt tỉa thành quả đầu động kinh do cậu nghĩ ra, tự tiện cắt mái ngang giữa trán, chắc chắn sẽ nổi điên tìm Cao Thệ tâm sự ba trăm hiệp.
Mặc dù nhìn sơ qua chẳng thay đổi nhiều.
Cao Cố Sanh vùi đầu ăn bữa sáng, Cao Thệ mở đồng hồ đeo tay lên bắt đầu chỉnh sửa lại giấc mơ tối qua.
Trong tệp word ‘Cốt truyện’, [người hợp đồng] đã được update tên mới là Lệ Mạch Trần.
Bên dưới là tiêu đề [Trang phục đua xe] mới bổ sung vào.
Giấc mơ tối qua được chia thành ba phần, phần thứ nhất liên quan đến [Trang phục đua xe], giấc mơ về nó còn mơ hồ rời rạc, nhưng có thể suy đoán Cao Cố Sanh đã trải qua những gì.
Nói đơn giản, chính là ‘Truyện thế thân’.
Không phải Cao Thệ gắn filter cho thằng con mình, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi đứa thiểu năng nào lấy thằng con của anh làm thế thân.
Dung nhan của Cao Cố Sanh làm weibo bị treo mấy lần, còn làm chân tóc của lập trình viên cao thêm vài centimet, nếu quả thật có người lớn lên giống như đúc Cao Cố Sanh, trừ khi cũng sống kín tiếng như cậu, nếu không đã nổi tiếng từ lâu.
Trong phạm vi hiểu biết của Cao Thệ về thể loại truyện thế thân, anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ đi tìm thế thân— Nếu yêu nhau thắm thiết gì mắc cái lìn gì phải đi tìm thế thân?
Nếu chuyện này bị lộ ra để bạch nguyệt quang biết được, người ta sẽ thấy kinh tởm; nếu để thế thân biết, cũng thấy kinh tởm không kém; còn kẻ đi tìm thế thân bộ không thấy áy náy chút nào sao? Nhìn thế thân bị ép bắt chước thành bạch nguyệt quang, chẳng lẽ không thấy tức giận vì nhìn thấy hàng giả sao?
Cao Thệ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thông suốt, quyết định lát nữa đi hỏi Trang Hưu Hưu, xem cô có đề cử tiểu thuyết nào về thể loại này không.
Có điều từ phần đầu của giấc mơ có thể thấy được, trang phục đua xe tức là có liên quan đến đua xe, xem ra bạch nguyệt quang thường xuyên tham gia đua xe, thích trang phục đua xe màu trắng, nhưng nhiêu đó manh mối không thể tìm ra người liên quan đến [Trang phục đua xe] là ai.
thuyngu.wordpress.com
Hôm qua anh cảm thấy có tầm mắt dòm ngó ở khu trò chơi điện tử, chẳng lẽ đó là [Trang phục đua xe] sao?
Cao Thệ sắp xếp lại các chi tiết trong giấc mơ, đồng thời nhìn sang phần thứ hai.
Trong phần này tiết lộ khá là nhiều thông tin.
Mặc dù giấc mơ vẫn không liền mạch, nhưng cơ bản có thể suy đoán những gì trải qua giữa Lệ Mạch Trần và Cao Cố Sanh.
Phần hai là phần khá đầy đủ nhất của giấc mơ, bắt đầu từ lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, Lệ Mạch Trần giúp viện mồ côi đuổi bầy quỷ quái đi.
Trong đoạn giấc mơ này, điều đáng chú ý nhất không phải Cao Cố Sanh dẫn bọn quỷ đến, mà là Lệ Mạch Trần đuổi quỷ.
Trên người hắn bao phủ một vầng sáng vàng mờ mờ, Cao Cố Sanh trong mơ tin tưởng gã không chỉ vì gã trợ giúp viện mồ côi, chủ yếu là Cao Cố Sanh xem vầng sáng vàng đó là công đức kim quang.
Người có công đức kim quang, không thể nào không phải là người đại thiện được.
Cao Thệ cũng có công đức kim quang, nhưng anh lại nhìn ra vầng sáng vàng trên người Lệ Mạch Trần vốn không phải là công đức kim quang.
Công đức kim quang có màu vàng óng ánh, còn vầng sáng màu vàng của Lệ Mạch Trần là màu vàng sậm, còn xen lẫn vài sợi máu li ti.
Lấy ví dụ cho dễ hiểu, Cao Thệ là mặt trời, Lệ Mạch Trần là thỏi đồng.
Trong mắt Cao Cố Sanh là ‘dọa lui quỷ quái’, nhưng trong mắt Cao Thệ lại là đám quỷ quái kia biến mất một cách bất thường.
Hơn nữa, chỉ khi trong tay có dính líu đến mạng người thì quanh thân mới có sợi máu li ti.
Cao Thệ cầm kẹo mút của Cao Cố Sanh mới mua, quay sang hỏi Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng, còn có gì màu vàng giống như công đức kim quang không?”
Cao Thệ nghĩ một chút rồi bổ sung: “Không phải màu vàng óng ánh, là màu vàng sậm, có lẫn màu máu.”
Ứng Bất Giải đang tập trung ăn chôm chôm, nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”
Vậy thì hết cách.
Cao Thệ ghi vào sổ cho nhớ, để có dịp đi tìm Ngân Linh hỏi chuyện vầng sáng có màu vàng sậm.
Chuyện đáng chú ý thứ hai là Cao Cố Sanh dẫn quỷ đến.
Cao Cố Sanh dẫn quỷ đến không phải giả, nhưng viện mồ côi bị tấn công không liên quan đến thể chất của cậu.
Cao Cố Sanh có cơ thể dẫn linh, càng đến gần cậu linh khí càng dồi dào, quỷ quái chỉ có bản năng chứ không biết suy nghĩ, dính sát vào Cao Cố Sanh còn không kịp, làm gì rỗi hơi tấn công viện mồ côi?
Là do Lệ Mạch Trần làm ra chuyện tấn công sao?
Mặc dù chưa biết chân tướng, nhưng không loại trừ khả năng này.
Chuyện đáng chú ý thứ ba là anh nằm mơ thấy mảnh đất mà Lệ Mạch Trần trúng thầu.
Mảnh đất đó là địa vương có thể giúp nhà họ Lệ lên hương.
Cũng là nguyên nhân mà Lệ Mạch Trần chắp tay nhường Cao Cố Sanh cho người khác.
Chưa tới một tuần, sẽ tổ chức buổi đấu thầu mảnh đất