Thừa Trạch Kỳ bị Cao Thệ bắt đi ngủ một giấc no nê, cuối cùng sắc mặt mới được hồng hào đôi chút, hắn cạo sạch râu quai nón, lộ ra khuôn mặt cực kỳ điển trai, rất có cảm giác ‘làm lại từ đầu’.
Thừa Trạch Kỳ có chút không hiểu khi Cao Thệ nói muốn đấu thầu, có điều vẫn giúp anh chú ý dự án đó, còn vỗ ngực cam đoan nếu Cao Thệ đấu thầu được mảnh đất, sau này có xây nhà thì hắn sẽ đến gặp thẳng ông nội mình, bảo ổng giảm giá sát đất cho anh.
Cao Thệ dở khóc dở cười, nhưng không thể giải thích nguyên nhân cụ thể với Thừa Trạch Kỳ.
Bởi vì mảnh đất mà Cao Thệ muốn đấu thầu nằm ở nơi hẻo lánh, giao thông bất tiện, hoàn cảnh xung quanh không được xem là danh lam thắng cảnh, xây cất viện dưỡng lão cũng được vì nơi đây khá yên tĩnh, nhưng dễ bị nhầm thành nhà ma.
Đấu thầu mảnh đất này dễ bị xem là đứa phá của.
Trong mơ, không ai thèm ngó ngàng tới mảnh đất này, tạo cơ hội cho Lệ Mạch Trần ung dung nhặt của hời.
Nhưng sau khi mua về, không tới một tháng, nhà nước đưa ra công văn xây dựng tàu điện ngầm, đúng lúc đường chạy của tàu điện ngầm băng qua khu vực này, có thể nói là đất hóa vàng.
Chớp mắt một cái giá trị của mảnh đất này tăng vù vù một cách chóng mặt, đội giá lên gấp mấy chục lần, Lệ Mạch Trần cũng vì vậy mà một bước thành danh.
Cao Thệ có muốn thuyết phục Thừa Trạch Kỳ thì cũng không thể bảo đảm cốt truyện liệu có thay đổi khi bị anh nhúng tay vào hay không, dù gì anh đã có kế hoạch với mảnh đất này, không kiếm được lời thì cũng sẽ không bị lỗ— Nhưng còn bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
Sau khi Thừa Trạch Kỳ lấy lại tinh thần, Cao Thệ cũng yên tâm, lén chôm một viên kẹo ô mai bỏ vào trong túi, chuẩn bị đến đồn cảnh sát— Kẹo mút trăm hoa của Nhạc Nhạc mua cây nào cũng có vị y chang nhau, dù thích ăn nhưng dễ bị ngán, vẫn là nên ăn xen kẽ với vị khác.
Sau khi Cao Thệ ra ngoài, lại nhìn thấy con mèo nhỏ gầy kia.
Trí nhớ của Cao Thệ rất tốt, không thể nào nhận lầm được, có điều phố mua sắm cách khá xa cửa tiệm của Thừa Trạch Kỳ, sao con mèo nhỏ gầy này lại chạy được tới đây hay vậy?
Mèo con gặp được anh, vui vẻ đi tới rồi ngồi xuống ngăn ngắn: “Meo~”
Cao Thệ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu mèo con, mèo con thoải mái híp mắt, phát ra tiếng grừ grừ.
Cao Thệ cảm nhận xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay, nói nhỏ: “Sao mày lại tới đây? Hôm nay không về, bà cụ sẽ lo lắng cho coi.”
Mèo con lại ‘meo meo’ hai tiếng.
Cao Thệ cảm thấy buồn cười, tại sao mình lại nói chuyện với một con mèo như đúng rồi, giống như nó có thể trả lời vậy.
Anh mở cửa xe: “Lát nữa tao sẽ đi ngang qua phố mua sắm, mày có muốn quá giang không?”
Mèo con ‘meo meo’ hai tiếng rồi đi ra ngoài.
Cao Thệ ngạc nhiên nhìn con mèo biến mất ở đầu đường.
Là ảo giác hả? Sao anh lại thấy dường như con mèo trước khi đi còn lắc đầu với mình?
***
Vừa vào trong văn phòng, mọi người đang nói chuyện ồn ào, Cao Thệ cầm lấy tài liệu của Nhiễm Thu đưa tới, thông tin trên đó cho thấy hành vi của Tần Thời mang tính chất cực kỳ nghiêm trọng nên sẽ được nhà nước bao ăn ở.
“Sếp, Tần Thời bị phán hai mươi năm, lưu lượng một thời sụp đổ không còn gì.”
Thường Dương cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai rộp rộp, chê: “Tôi không hiểu nổi đám fan nhan sắc kia nghĩ cái gì trong đầu, Tần Thời đi ăn cơm nhà nước rồi mà còn có đứa vẫn làm fan nhan sắc của hắn, nói gì mà ‘Quyết tâm chờ Tần Thời ra ngoài, anh ấy là cả thanh xuân của chúng ta’, ‘Sau hai mươi năm anh Tần sẽ là một ông chú đẹp trai’.”
Nhiễm Thu quay lại nói: “Dương, ông chẳng nắm rõ tin tức gì cả, Tần Thời bị hủy mặt rồi, hôm bữa ra tòa, mặt của hắn bị nhìn thấy, mấy đứa fan kia hết hó hé.”
Thường Dương khen một tiếng quá tuyệt, thuận tay đưa một que kẹo cho Cao Thệ, cười nịnh: “Đội trưởng, biết anh thích ăn kẹo nên anh ăn nhiều vào, thiếu cho thêm.”
Cao Thệ nhìn nụ cười của hắn là biết không có chuyện tốt, xòe tay ra nhìn, Hừ! Vị kẹo tôm càng kẹo tôm càng mà lúc trước Nhạc Nhạc nói cho anh bây giờ đang ở ngay trước mắt, còn có thêm vị ớt cay, quả là mỹ vị nhân gian.
Thường Dương giơ tay lên: “Thật ra còn có vị mù tạc và vị tỏi, nhưng đội trưởng không thích mấy vị đang được ưa chuộng nên không lấy ra, nếu đội trường muốn…”
“Không, tôi không muốn.” Cao Thệ lạnh lùng cự tuyệt, phủi tay ba cái liên tục.
Cao Thệ nhìn kẹo vị tôm càng cay và vị ớt cay, cảm thấy cục kẹo vị ớt cay được gói giấy màu xanh biếc trông khá an toàn, anh quyết định thị tẩm nó trước.
“Đội trưởng, em có đem tới vài quyển tiểu thuyết về thể loại thế thân, anh… Má ơi đội trưởng không sao chứ?!”
Cao Thệ im lặng phất tay, cảm giác mặt mình còn xanh hơn giấy gói kẹo.
Anh nhai rộp rộp cắn nát viên kẹo, lúc mới cho vào miệng chẳng khác gì nuốt sống một nhúm mù tạc, bây giờ đỡ hơn chút, còn có vị ngòn ngọt… Ủa khoan, ăn kẹo có vị ngọt là bình thường mà?
“Cảm ơn Trang, có lẽ anh đọc một tuần mới xong.” Cao Thệ nhìn chồng tiểu thuyết cao tới tận hông, cẩn thận nói.
Trang Hưu Hưu đỏ mặt: “Không, không sao ạ, đội trưởng cứ từ từ đọc.”
Năm đó tuổi trẻ vô tri chưa hiểu chuyện, giờ nhìn lại muốn độn thổ!
Trang Hưu Hưu nói tiếp: “Đội trưởng, có tin tức gì bên phía Đại Hùng chưa?”
Nhắc mới nhớ, thành phố A điều động Đại Hùng qua đó đã hơn ba tuần, sao bây giờ vẫn chưa về?
Cao Thệ lắc đầu: “Không có tin tức, đại hội hình cảnh bên kia cũng không có.” Anh quay sang hỏi Nhiễm Thu: “Thu, người mất tích ở thành phố A có giảm bớt không? Số lần xuất cảnh của Cục Dị Quản bao nhiêu rồi?”
Nhiễm Thu gõ lạch cạch trên bàn phím, sau khi nhấn phím enter, trên màn hình xuất hiện một trang thông tin, mọi người đều xúm lại xem.
Nhiễm Thu nói: “Số lượng người mất tích đã giảm đi đáng kể, nhưng số lần xuất cảnh của Cục Dị Quản lại tăng chóng mặt.”
Chính là nói trong kho vụ án vừa tiếp nhận thêm một vụ án dị thường, là bên phía đồn cảnh sát báo cáo lên, đã chuyển sang cho Cục