Buổi tối, Kỷ Minh Diệu đi học về, thấy trong nhà không bật đèn tối om như không có ai ở nhà. Anh cũng không bật đèn lên cứ thế đi thẳng lên tầng. Lúc đi qua phòng khách, chuẩn bị bước lên cầu thang, anh chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, giống như có người đang tìm gì đó. Anh trở nên cảnh giác, nhẹ nhàng đặt ba lô xuống đất rồi cẩn thận bước lại gần.
Trong bóng tối, có thể lờ mờ nhìn ra được đối phương có dáng người gầy nhỏ, Kỷ Minh Diệu tiếp tục tiến sát hơn. Khi cách đối phương chưa đến một cánh tay đột nhiên anh ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, cánh tay định đánh xuống đột ngột dừng lại.
“Dao Dao? Muộn như vậy rồi em còn làm gì dưới bếp vậy?”
Chợt nghe thấy tiếng người nói, Kỷ Tiểu Dao bỗng giật mình, từ từ quay người lại, cười gượng nói: “Không có gì ạ. Chỉ là em nửa đêm đói bụng, xuống bếp tìm đồ ăn thôi ạ.”
“Vậy sao không bật đèn lên? Muốn ăn cái gì bảo người giúp việc làm giúp là được.” Không quen nói chuyện với người khác trong bóng tối, Kỷ Minh Diệu với tay bật đèn lên, giật mình nhìn thấy trên bàn bếp để bề bộn thức ăn dịnh dưỡng và hoa quả.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày hỏi: “Cái gì thế này?”
Làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp Kỷ Tiẻu Dao không chút ngượng ngùng, mặt dày nói: “Bác không có nhà, bác gái cũng không vui, người làm đều đã đi nghỉ, mà em lại là con gái cũng đã lớn rồi nên tự mình làm thôi. Anh…anh vừa đi học về cũng mệt rồi, nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Nói xong đẩy anh ra ngoài.
Kỷ Minh Diệu nhíu mày lại. Một thời gian không gặp cô bé này cũng biết nói dối trước mặt mình, đứng lại tức giận nói: “Kỷ Tiểu Dao, em cho anh là thằng ngốc sao, nói lăng nhăng vài ba câu là muốn đuổi anh đi. Có ý gì thế?”
“Không có ý gì cả.” Kỷ Tiểu Dao sờ sờ gáy, ra vẻ như đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “A! Em đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng, em chỉ định đến phòng bếp lấy ít đồ thôi. Bạn em còn đang nằm trong bệnh viện, em đi thăm bạn ấy.”
“Người bạn kia có quan hệ như thế nào với em?”
Kỷ Minh Diệu còn không biết tính cách của Kỷ Tiểu Dao sao, thích xem náo nhiệt nhưng sợ phiền phức lại còn lười biếng. Đứng xem sẽ không bao giờ nói câu nào, tuyệt đối sẽ không vì người khác nằm viện mà lo lắng rồi ở đây tìm mấy thứ đồ bổ dưỡng, vả lại khuya như vậy rồi còn chạy vào viện thăm.
Không ngờ Kỷ Minh Diệu nói một câu lại hỏi đúng trọng tâm, Kỷ Tiểu Dao quay người lại, sắp xếp những đồ kia vào giỏ rồi cầm lên, giả vờ ngượng ngùng cúi đầu nói: “Vì em thích cậu ấy, được chưa?”
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Kỷ Tiểu Dao đã lôi Nguyễn Triệu Đông ra nguyền rủa mấy lần: lợi dụng bà đây mấy lần, chuyện này mà xong, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không có quan hệ gì cả hết!
Trong phòng bếp tỏa ra ánh sáng mờ mờ, Kỷ Minh Diệu nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cô, lại nhìn thấy miệng cô khẽ lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên, lạnh lùng nói: “Em càng ngày càng giỏi, nói dối càng ngày càng lưu loát nhỉ?”
Kỷ Tiểu Dao thấy anh có vẻ tức giận nên trong lòng sợ hãi, đành phải thành thật khai báo: “Được rồi. Nói thật là được chứ gì, nhưng mà anh không được nói cho mẹ em biết.” Nữ vương nhà mình mà biết thì nhất định sẽ mắng mình té tát, đầu không ngẩng lên được mất!
Sau đó Kỷ Tiểu Dao kể lại chuyện xảy ra lúc trưa cho Kỷ Minh Diệu nghe.
“Vì thế em muốn đi khuyên cậu ta không nên khai ra Triển Phi?”
Kỷ Tiểu Dao vẻ mặt lấy lòng, vội vàng gật đầu.
“Được rồi, anh bây giờ tin em hơi thích tên nhóc kia.” Kỷ Minh Diệu nheo nheo mắt lại nói: “Em là sợ nó làm lớn chuyện này lên, với thế lực nhà họ Triển, người xui xẻo ngược lại là nó, đúng không?”
Kỷ Tiểu Dao vui sướng gật đầu, đoán chuẩn quá đi!
Kỷ Minh Diệu nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Kỷ Tiểu Dao, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nói: “Được rồi, đi thôi, anh đi cùng em.”
Kỷ Minh Diệu lái xe đưa Kỷ Tiểu Dao đến bệnh viện. Đến cửa phòng bệnh của Nguyễn Triệu Đông thấy hộ lý từ trong phòng bệnh bước ra lẩm bẩm: “Cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn, muốn thành tiên chắc. Thời đại này con người ngày càng khó hầu hạ, nếu là thời xưa, đừng nói đến dùng nước xương ngon như vậy thì cho dù là có thịt muối củ cải để ăn cũng thấy hạnh phúc!”
Kỷ Tiểu Dao đi ngang qua bà ta, đánh giá bát canh kia, không phải chỉ là nước dùng từ xương lợn sao, mỳ nước đã được hớt hết váng mỡ, còn điểm thêm bên trên màu xanh của hành lá, vừa nhìn đã thấy thèm ăn rồi.
Vừa mới bước một chân vào trong phòng, Kỷ Tiểu Dao đã nghe thấy tiếng gắt gỏng cáu kỉnh từ bên trong: “Tôi đã nói là tôi không ăn, mang đi đi!”
Tính cách thế này cũng quá bướng bỉnh, cần gì phải khó khăn với cả tiền bạc đây!
Âm thầm khinh thường cậu ta một cái, nói: “Cậu xem đi, gào lên ngay cả một chút sức cũng không có, đói không, ăn chút gì đi.”
Nguyễn Triệu Đông vừa nghe thấy tiếng của cô lại tức giận, quát lên: “Cô đi đi, các người đều cùng một giuộc, tôi không cần các người giả vờ áy náy!”
“Aiz! Tớ không phải đến để giải thích.” Kỷ Tiểu Dao buồn bực: “Tớ cũng không nợ gì của cậu, mời cậu thái độ lịch sự một chút. Một chút lễ phép cơ bản nhất cũng không có, đi học bao nhiêu năm học được cái gì không biết.”
Nguyễn Triệu Đông bị cô nói lại mặt hơi đỏ lên nhưng bên ngoài vẫn kiêu ngạo như cũ: “Thế cô tới làm gì?” Nói xong còn liếc nhìn giỏ quà trong tay Kỷ Minh Diệu đang đứng bên cạnh, ý nói: Tôi đã biết cả rồi!
“Chết mất!” Cái tên này thật quá trẻ con, người khác cho cậu ta một cây cột cậu ta liền cứ thế leo lên, mà còn không biết nếu leo lên đến đỉnh cậu ta có thể ngã xuống, hơn nữa có thể không chỉ dùng đến sức lực mà thôi.
Được rồi, mềm không ăn thì ăn cứng vậy!
Kỷ Tiểu Dao đặt những thứ mang đến lên trên bàn, ngồi xuống ghế bên cạnh, bắt chéo chân. Không đến một giây sau đã bị người con trai đứng bên cạnh nhẹ nhàng liếc mắt, đành bỏ chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh.
Cô khẽ hắng giọng, điều chỉnh tư thế: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Người ta là đại tá, đã đưa con trai đến xin lỗi cậu lại còn trả tiền thuốc men, đồ tẩm bổ cho cậu, cậu còn muốn gì nữa? Không phải muốn nhân cơ hội này muốn làm khó dễ người ta đấy chứ?” Nói xong liền nhớ đến bố của Triển Phi lúc chiều một thân quân trang thẳng tắp đứng lạnh lùng quan sát mình, trong lòng liền thấy sợ hãi, người này tuyệt đối không dễ trêu chọc.
Nguyễn Triệu Đông vừa nghe Kỷ Tiểu Dao nói xong, càng nóng nảy: “Cô nói lung tung gì vậy? Tôi không phải người như vậy!”
Kỷ Tiểu Dao muốn nói tiếp nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của Kỷ Minh Diệu chặn lại: “Tôi