Đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Dao không dám phát ra tiếng, nỗi sợ hãi bao trùm cả người cô. Mãi đến khi Kỷ Minh Diệu hôn đủ rồi, rời khỏi người cô nằm xuống giường thì suy nghĩ của cô mới trở lại bình thường. Với sự thông minh và nhạy bén của Kỷ Minh Diệu, không thể nào không phát hiện ra cô đã tỉnh. Nhất định là anh cố ý, nhưng vì sao chứ? Cô là em họ anh, chẳng lẽ đói khát đến mức này sao?
Gà trống trong thôn bắt đầu gáy, ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, Kỷ Tiểu Dao vẫn nằm cứng đờ người trên giường. Kỷ Minh Diệu nằm bên cạnh, hai tay đặt ngang qua ngực cô, tạo thành tư thế giống như giam cô vào trong, khiến cô không thể thở nổi.
Không thể nằm như vậy mãi, Kỷ Tiểu Dao giả vờ như không có chuyện gì, gạt tay Kỷ Minh Diệu ra ngồi dậy, vội vàng nói: “Em muốn về nhà, ngay bây giờ!”
Kỷ Minh Diệu ngồi dậy, lộ ra cơ thể cường tráng, thân hình hoàn mỹ mà nếu con gái nhìn thấy sẽ hét chói tai. Kỷ Tiểu Dao cũng không ngoại lệ. Bình thường mỗi khi nhìn thấy cô đều nhìn chằm chằm, tim đập nhanh, mặt đỏ lên. Nhưng hiện tại nhìn thấy, trong lòng cô chỉ cảm thấy oan ức và chán ghét!
Mặt hơi đỏ lên, Kỷ Tiểu Dao cúi đầu xuống, nói: “Em bây giờ sẽ trở về nhà.”
Tưởng rằng sẽ phải cãi nhau ầm ĩ, Kỷ Tiểu Dao cúi đầu im lặng chờ đợi Kỷ Minh Diệu phản đối, nhưng cuối cùng lại thấy anh đồng ý: “Được. Em thu dọn đồ đạc đi, chúng ta bây giờ quay về.”
Không nghĩ đến anh lại đồng ý nhanh như vậy, Kỷ Tiểu Dao hơi ngạc nhiên. Sau đó, bên tai cô vang lên tiếng quần áo được thu dọn, sau đó là tiếng bước chân rời khỏi phòng. Trong lòng cảm thấy trống rỗng, cơ thể cũng thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ lúc đó cho đến khi trở về thành phố X, hai người không nói với nhau một câu nào.
Kỷ Minh Diệu là một người không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, vì thế Kỷ Tiểu Dao không biết anh đang nghĩ gì. Bây giờ cô cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút oán trách anh, chỉ mong cách anh càng xa càng tốt.
Anh vừa nghe cô nói câu đừng bao giờ gặp lại thì tay nắm vô lăng ngay lập tức trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ đáng sợ giống như bầu trời tối đen trước khi cơn bão đến.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Kỷ Tiểu Dao trong lòng luôn có chút sợ hãi Kỷ Minh Diệu, theo bản năng cô lui người ra sau, cách anh xa một chút. Thế nhưng, cô đột nhiên nghĩ đến phản ứng này của mình là không giữ vững lập trường, cô mới là người bị hại, sợ cái gì! Vì thế, cô cố gắng lấy hết can đảm, trừng mắt nhìn anh, nói: “Sao lại không biết. Em nói…” Hít sâu một hơi, cô nói rõ ràng từng chữ một “Tôi, Kỷ Tiểu Dao, không-bao-giờ-muốn-gặp-lại Kỷ Minh Diệu!”
Cô nói lạnh lùng, chắc chắn, tựa như không một chút do dự nào, Kỷ Minh Diệu cảm giác không thể thở nổi, khuôn mặt trắng bệch, vô lăng bị siết chặt giống như sắp biến dạng.
“Nếu anh nói, anh thích em, không phải tình cảm anh trai thích em gái, thì em vẫn muốn quyết định như vậy à!”
Kỷ Tiểu Dao ngồi ở ghế sau, từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt lạnh lùng sắc nét của anh. Nghe được câu nói của anh, trái tim Kỷ Tiểu Dao hình như đập lệch mất một nhịp. Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, nhưng cô không thể nào bắt kịp được.
Kỷ Tiểu Dao biết câu trả lời tiếp theo của mình vô cùng quan trọng, nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa. Cô nhắm mắt lại, dứt khoát nói: “Đúng vậy!” Dù là tình cảm kiều nào thì cũng không thể thay đổi chuyện Kỷ Minh Diệu là anh của cô. Cô trân trọng cuộc sống trong kiếp này nên cô không muốn nó có một kết thúc thê thảm!
“Được! Được! Được!” Kỷ Minh Diệu nói liên tục ba chữ được, mỗi chữ đều giống như dùng hết hơi thở của mình mà nói ra: “Anh đưa em đi!”.
Ô tô đi rất nhanh nhưng đi vào trong sân nhà Kỷ Nghiên Lệ. Kỷ Minh Diệu dừng lại, lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Nghiên Lệ, biết chắc chắn bà có nhà mới tháo dây an toàn rồi quay sang nhìn Kỷ Tiểu Dao: “Xuống xe đi!”
Kỷ Tiểu Dao im lặng xuống xe, nhìn thấy Kỷ Minh Diệu lấy túi quà mà trưởng thôn tặng từ trong cốp xe ra. Cô cầm lấy, ngập ngừng một chút rồi nói: “Anh lấy một cái túi khác để em chia ra, anh cũng cầm một chút mang về cho hai bác.”
Kỷ Minh Diệu vẫn chăm chú nhìn cô, thấy tóc cô hơi rối muốn đưa tay sửa lại nhưng anh cố gắng kìm lại. Lấy một túi mới ra, anh im lặng đứng nhìn Kỷ Tiểu Dao chia đồ.
Sau khi chia xong, Kỷ Tiểu Dao không đứng lại nữa, quay người chạy vào nhà.
Những dịp nghỉ lễ Kỷ Tiểu Dao sẽ về đấy ở nên cô có chìa khóa nhà, vì vậy mở cửa đi vào.
Trong phòng khách, Kỷ Nghiên Lệ đang bón cháo cho cậu con trai tầm một tuổi rưỡi. Bà nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao vào nhà nhưng cũng không thể nói chuyện với cô, chỉ kịp nói: “Con đã về rồi.” rồi lập tức tập trung vào cậu con trai mình đang ôm trong lòng.
Kỷ Tiểu Dao nhìn hành vi trọng nam khinh nữ này của bà liền bĩu môi, cởi giày ra rồi đi đến chỗ em trai nhỏ. Đứa bé không muốn nhìn thấy cái thìa đặt bên miệng mình, lắc đầu quấy khóc: “Không muốn ăn, không muốn ăn!”
Giọng nói chưa được rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại ba chữ, nhưng thể hiện sự từ chối hết sức mãnh liệt.
Đúng là một đứa trẻ mạnh mẽ! Kỷ Tiểu Dao lấy từ trong túi ra một gói đồ, bên trong là mơ ướp muối mà mình thích ăn, muốn thu hút sự chú ý của cậu bé.
Qủa nhiên, khi cô cầm quả mơ quơ quơ trước mặt cậu bé, nó rõ ràng nước mắt còn đang chảy ròng ròng liền lập tức dừng khóc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả mơ trên tay cô, lộ vẻ tò mò.
“Ai đây?”
“Chị!”
“Ngoan!” Kỷ Tiểu Dao hài lòng gật đầu, đưa quả mơ đến gần nó hơn, hỏi: “Biết đây là đồ ăn ngon gì không?”
Đứa bé tất nhiên không biết, lắc lắc đầu, nước mắt sắp chảy ra, đưa tay muốn bắt lấy.
Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng tránh được, bỏ quả mơ vào trong miệng mình, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Nhìn thấy đứa bé mặt mũi nhăn nhó sắp khóc, cô vội vàng chỉ vào túi đồ trong phòng bếp, vẻ mặt thần bí nháy mắt với nó, nói: “Chị mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho em. Nhưng mà em phải ngoan, nghe lời mẹ, không được chỉ uống sữa mà phải ăn chỗ cháo này. Sau đó chị sẽ cho em, được không?”
Đứa bé bị vẻ mặt thần bí của Kỷ Tiểu Dao làm cho tò mò, ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn.”
Kỷ Nghiên Lệ nhẹ nhàng thở phào, cẩn thận đặt con trai ngồi xuống bàn ăn, giận dỗi liếc nhìn Kỷ Tiểu Dao: xem như cũng có khả năng làm chị.
Cô ngồi xuống bên cạnh, nhìn Kỷ Nghiên Lệ bón cho thằng bé ăn. Trong lúc đó không ai nói câu nào.
Cho trẻ con ăn là một việc thử thách lòng kiên nhẫn của con người. Kỷ Nghiên Lệ tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên nhìn con gái, phát hiện ra con gái hơi khác. Quanh mắt có quầng thâm, sắc mặt tái nhợt, lại nhớ đến Kỷ Tiểu Dao trở về đột ngột, vội vàng hỏi: “Dao Dao, sao về đột ngột vậy? Trong người không khỏe sao? Anh con đâu?” Kỷ Minh Diệu rấtt yêu thương em gái, chắc chắn sẽ không để cô trở về một mình. Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gọi điện thoại xong không vào nhà uống nước mà lại đi luôn? Càng nghĩ càng thấy lạ, ngay