Kỷ Tiểu Dao nháy mắt mấy cái, không biết là anh tới từ lúc nào. Sau khi đứng vững, cô đưa tay đẩy anh ra, lùi ra phía ngoài, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Nói xong cô cảm thấy nên nói rõ ràng hơn, kiểu như: “Không có việc gì anh đi ra hướng này làm gì? Trước đây cũng không thấy anh rảnh rỗi như vậy?”
Sau nhiều năm bị đàn áp, cuối cùng cô cũng không dám nói câu đó ra. Cô cúi đầu đan tay vào nhau, trong lòng cầu mong anh mau biến mất khỏi tầm mắt mình càng nhanh càng tốt.
“Đi chạy bộ buổi sáng!”
Nói dối! Kỷ Tiểu Dao khẳng định. Bình thường, buổi sáng, anh cũng chỉ ở trong phòng tập thể thao ở trong nhà rèn luyện mà thôi, có bao giờ thấy anh chạy bộ buổi sáng đâu. Hơn nữa còn dắt theo con chó cô yêu nhất – anh ghét nhất, lại còn trùng hợp chạy đến con phố nhà Kỷ Nghiên Lệ.
Ý đồ quá rõ ràng! Kỷ Tiểu Dao ưỡn ngực, lấy hết can đảm, thẳng thắn nói: “Không phải em đã nói đừng gặp lại nhau nữa à?”
Kỷ Minh Diệu đút tay vào túi, thản nhiên nói: “Đấy là em nói.”
Lại dùng trò này! Kỷ Tiểu Dao không thèm để ý đến anh, cúi người chuẩn bị dỗ tên nhóc kia về. Nhưng khi nhìn xuống, Kỷ Tiểu Dao hoàn toàn đứng hình. Tên ngốc kia đang ngẩng đầu 90 độ nhìn người nào đó chảy nước miếng.
Ôi mẹ ơi! Kỷ Tiểu Dao lấy khan lau miệng nó, nói trêu: “Chưa từng thấy người đẹp à?”
Tên nhóc kia không thèm để ý đến cô, giơ hai tay ra với Kỷ Minh Diệu: “Anh, bế!”
Rõ ràng tên nhóc này nhận ra anh. Kỷ Tiểu Dao ngạc nhiên, tên nhóc này mới có mấy tuổi, vậy mà trí nhớ thật là tốt! Kỷ Minh Diệu bình thường rất bận, rất ít khi gặp nó, lần gặp gần nhất hình như là nửa năm trước.
Ngạc nhiên là Kỷ Minh Diệu lại cúi người xuống, cẩn thận bế tên nhóc kia lên. Động tác tuy hơi gượng gạo nhưng cũng vẫn ôm chắc nó. Kỷ Tiểu Dao vội vàng sửa lại động tác cho anh, lại nghe thấy anh nói: “Đi thôi, về nhà nào!”
Giọng nói còn chưa hết mà người đã đi lên trước. Kỷ Tiểu Dao nghe thấy tiếng tên nhóc kia: “Anh, anh!” Nghe cái giọng kia…thật là thân thiết! Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, Kỷ Tiểu Dao hoàn toàn chấn động, giống như bị sét đánh, nướng cô đen thui: em bé đáng yêu và anh trai lạnh lùng, đúng là cơ sở của tình cảm!
Ý tưởng này là chịu ảnh hưởng của phong cách ngôn tình đang được yêu thích. Kỷ Tiểu Dao cảm thấy xấu hổ, không dám tiếp tục nghĩ ngợi nữa, một tay đẩy xe một tay ôm chó vội vàng đuổi theo sau.
Hai người lần lượt vào trong nhà. Đóng cửa lại, Kỷ Tiểu Dao có cảm giác dẫn sói vào nhà. Trong lòng cảm thấy căng thẳng, cô đang suy nghĩ phải làm thế nào mới đuổi được anh đi.
Đem tên nhóc đặt trên sô pha, rồi đứng thẳng lên, động tác đầu tiên của Kỷ Minh Diệu là nhìn xuống áo sơ mi của mình. Kỷ Tiểu Dao nhìn theo tầm mắt anh thì thấy trên áo sơ mi có một vết sẫm màu, là do nước miếng tên nhóc kia để lại. Kỷ Tiểu Dao sợ anh tức giận, lập tức giúp anh mang vào trong nhà vệ sinh rửa sạch.
Đứng trong nhà vệ sinh nhìn thấy một người thích sạch sẽ như Kỷ Minh Diệu đang lau lau áo sơ mi của mình vẻ mặt ghét bỏ, Kỷ Tiểu Dao còn cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo anh tự nhiên lại trêu nó. Đáng đời!”
Kỷ Tiểu Dao tưởng Kỷ Minh Diệu sẽ phản bác lại, không ngờ lại nghe thấy anh nói: “Anh chỉ muốn bồi thường một chút mà thôi. Nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ đến lúc em còn bé. Lúc đó, một năm chẳng mấy khi anh về nhà, mà dù có về cũng không thân thiết với em. Đến bây giờ anh chỉ còn nhớ mang máng, có một cô bé ngồi trên băng ghế ở trông sân, ngơ ngác nhìn anh…” Dừng một lúc lại nói: “Lúc đó, có phải em rất cô đơn không?”
Kỷ Tiểu Dao không ngờ anh lại nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
Lúc đó, cơ thể này không phải của cô nhưng cô lại cảm thấy được chủ của cơ thể này rất cô đơn. Bởi vì, kiếp trước của cô cũng cô đơn như vậy mà lớn lên. Là đứa con duy nhất trong một gia đình trung lưu, bố mẹ cô bận rộn làm việc không có thời gian quan tâm, chăm sóc cho cô, vì thế khiến cho cô có tính cách hướng nội, cả ngày chỉ thích nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới nhìn các bạn khác chơi đùa. Khi đó, cô chỉ cảm thấy thế giới chỉ có hai màu trắng đen, người khác có vui vẻ thế nào cũng không liên quan đến cô.
Kỷ Tiểu Dao im lặng, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã. Đột nhiên, cô bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, tiến vào trong lồng ngực ấm áp, bên tai vang lên lời nói khiến cô chấn động: “Sau này, anh sẽ không bao giờ…để em cảm thấy cô đơn nữa.”
Được một người đàn ông xuất sắc ôm vào lòng và nói ra những lời tình cảm như vậy, là ai cũng sẽ cảm động. Hơn nữa, anh vẫn đối xử với cô rất tốt. Vào trong trường hợp này, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng. Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt lại, giấu sự chua xót trong ánh mắt đi, lúc này trong lòng chỉ nghĩ: nếu anh không phải là anh họ cô thì tốt rồi!
Nhưng thực tế, anh là anh họ cô! Sau đó, Kỷ Tiểu Dao lại phủ nhận : không phải, cô được nhặt về, không có quan hệ huyết thống với anh… Vừa nghĩ xong, cô lại lập tức phủ định.
Kỷ Nghiên Lệ vẫn giấu cô, không muốn cho cô biết sự thật. Nếu cô vì tình cảm của mình mà làm rõ ràng tất cả, sẽ khiến Kỷ Nghiên Lệ đau lòng. Hơn nữa, Kỷ Minh Diệu đột nhiên nói như vậy, rốt cuộc là thật hay giả? Anh có biết cô không có quan hệ huyết thống với anh hay không? Anh thật sự thích cô hay là chỉ muốn thử sự kích thích từ tình cảm bị cấm kỵ này?
Trong đầu có quá điều cần suy nghĩ, Kỷ Tiểu Dao vô tình cau mày lại. Sau đó, một nụ hôn ấm áp đặt lên trán cô, Kỷ Minh Diệu thở dài nhẹ nhàng nói : “Vốn dĩ muốn chờ em khóc lóc đến tìm anh, nhưng mà anh không thể chờ được. Mỗi ngày đều không muốn quay về ngôi nhà mà không có em. Cho nên… ‘’ Anh cười khổ một tiếng: “cuối cùng lại chạy đến tìm em.’’
“Mấy ngày nay thật sự rất nhớ em. Em có nhớ anh không?’’
Không ngờ, người lạnh lùng như Kỷ Minh Diệu lại nói ra mấy lời tình cảm như vậy, Kỷ Tiểu Dao chà chà hai tay nổi đầy da gà của mình, nghĩ: tôi không nhớ anh, chỉ là mỗi khi bị tên nhóc kia ầm ĩ không ngủ được sẽ lại mắng một tiếng ‘cầm thú’ mà thôi.
Nhân lúc Kỷ Minh Diệu có điện thoại, Kỷ Tiểu Dao đẩy anh ra. Sau khi Kỷ Minh Diệu nghe điện thoại xong, Kỷ Tiểu Dao đã trở lại bình thường, còn dám đuổi người: “Anh mau đi làm đi. Đợi lúc nữa mẹ về sẽ không tốt.”
“Hả?’’ Kỷ Minh Diệu vốn dĩ đã định đi rồi, nhưng có một số việc không thể vội vàng được. Tục ngữ có câu: Con thỏ khẩn trương cũng có thể cắn người, hôm nay anh nên dừng lại ở đây, sau này tiếp tục cũng không muộn. Thế nhưng, sau khi nghe Kỷ Tiểu Dao nói như vậy, Kỷ Minh Diệu lại nổi hứng. Khóe miệng nhếch lên, nhướn mày nhìn cô: “Vì sao lại không tốt? Anh em trong nhà bồi đắp tình cảm, không phải bình