Trước đây, mỗi lần trở về thị trấn, ngồi trên xe, Kỷ Tiểu Dao có thể nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của bà đang đứng đợi bọn họ từ phía xa. Lần này cũng không phải ngoại lệ. Ngoài cửa mưa rơi tầm tã, bà đứng dưới mái hiên ngó đầu ra nhìn xung quanh. Kỷ Tiểu Dao thậm chí còn nhìn thấy một bên tay áo xanh nhạt của người đặt trên khung cửa đã ướt đẫm, mà người dường như không hề hay biết. Trong ánh mát tràn ngập niềm vui mừng cùng khát vọng.
Mắt của cô có chút cay cay, cô chớp nhẹ mắt, nước mắt gần như sắp trào ra. Một phần là do cảm động, một phần là do cảm thấy áy náy, còn mang theo chút lo lắng. Tư tưởng của người già vẫn luôn rất bảo thủ. Bà vẫn luôn coi cô như cháu gái ruột mà yêu thương, nếu như để cho bà biết… Có lẽ bà sẽ nhận được một đả kích nặng nề.
Kỷ Tiểu Dao không dám tưởng tượng, lòng bàn tay toát mồ hôi
“Đừng sợ, có anh ở đây!” Người con trai bên cạnh lúc nào cũng hiểu rõ lòng cô, trước mặt người lớn mà không hề e dè dịu dàng nắm lấy tay cô. “ Đã có anh ở đây, sẽ không sao đâu!”
Xe chạy đến thẳng của nhà, không biết từ khi nào trên tay người đã có thêm một chiếc ô, đón mọi người vào trong nhà, kéo cô ngồi xuống sô pha, sau đó để một ly trà nóng hồi đến trước mặt cô: “ Dao Dao, uống chút trà nóng đi. Chắc là bữa trưa còn chưa ăn gì, để bà mang mấy quả trứng luộc cho con ăn lót dạ đã.”
“Không cần vội, bà ngoại, con…”
“Ôi chao! Không sao, con ngồi xuống nghỉ ngơi đi!” Kỷ Tiểu Dao còn chưa nói xong đã bị Mục Quế Lan ấn ngồi xuống, vội vàng đi vào trong phòng bếp.
Hơi nóng của tách trà bay thẳng vào mắt, Kỷ Tiểu Dao lại cố chấp không buông xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay. Nhìn lá trà nổi trên mặt nước, lòng cũng theo đó mà phiêu đãng theo.
Mấy người lớn sau đó cũng đi đến, đóng cửa lại, không vui vẻ như những lần trở về trước đây mà ai cũng mang vẻ mặt thâm trầm. Không hề nhìn đến hai anh em Kỷ Tiểu Dao, đứng ở bên kia phòng khách đợi bà ngoại đi ra.
Mưa bên ngoài không ngừng rơi lộp độp vào cửa, tựa như là rơi vào lòng người. Kỷ Quang Thiện rút ra một điếu thuốc, hít sâu một hơi, sau đó ho hai tiếng, cơn ho dứt lại tiếp tục hút.
Mùi thuốc lá lập tức tỏa ra mọi phía, bay lượn lờ trong căn phòng.
Bà ngoại rất nhanh đã đi ra, thấy trong phòng khách hai bên đang giằng co nhau một cách rõ ràng: “Sao thế? Ngồi xuống! Mau ngồi cả xuống nào!”
Kỷ Quang Thiện hít sâu một hơn cuối cùng, đem một nửa còn lại dí trên gạt tàn. Ho khan hai tiếng, lấy lại sức nói: “Mẹ ngồi xuống đi ạ. Lần này bọn con đến, thứ nhất là đến thăm mẹ, thứ hai là muốn bàn một việc với mẹ.”
Mục Quế Lan lập tức nhận ra tình huống hiện tại có gì không đúng, bắt đầu lo lắng, để trứng luộc trên bàn trà trước mặt Kỷ Tiểu Dao, xoa tay vào tạp dề, nhìn về phía Kỷ Quang Thiện: “Có chuyện gì?”
Kỷ Quang Thiện không tự giác được mà thò tay vào túi quần tìm thuốc, lấy ra một cây lại không châm mà để trên tay, trầm ngâm nói: “Là như này, Tiểu Dao và Minh Diệu, hai đứa đang ở bên nhau.”
Ông nói rất bình tĩnh, bà cụ dường như có chút không hiểu, ánh mắt dại ra: “ Cái gì, con nói có ý gì? Cái gì gọi là hai đứa ở bên nhau?”
Kỷ Quang Thiện nhắm mắt lại, có chút không đành lòng tiếp tục đả kích mẹ mình: “Chính là mối quan hệ nam nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa đã xảy ra quan hệ.”
Đồng tử Mục Quế Lan bỗng mở to, đột nhiên quay đầu lại nhìn hai người Kỷ Tiêu Dao: “Cháu…..các cháu…” Còn chưa nói hết câu, cơ thể bà giống như không chịu nổi sức nặng, lảo đảo, may mắn được Kỷ Minh Diệu chân tay nhanh nhẹn đỡ lấy.
“Bà nội, bà đừng kích động, trước tiên bà nghe chúng con nói đã.”
Mục Quế Lan cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run run, dường như sức chịu đựng đã đến cực hạn: “Chờ một chút, đầu óc bà không chịu nổi rồi! Hai đứa không phải anh em sao, từ khi nào lại biến thành….” Bà cụ cảm thấy khó mà mở miệng, mệt mỏi xua tay. “Chuyện này quá đột ngột, hiện giờ đầu óc mẹ không được rõ ràng cho lắm.”
“Bà ngoại!” Hồn Kỷ Tiểu Dao vừa bị dọa chạy mắt, thấy bà như thế, trong lòng thật sự vô cùng khó chịu, mở miệng khẽ gọi người một tiếng này.
“Không, đừng gọi bà, bà cần nghỉ ngơi một chút đã.” Mục Quế Lan nói xong liền bỏ tay Kỷ Minh Diệu ra, Kỷ Nghiên Lệ tập tức tiến lên đỡ lấy.
“Mẹ à, sắc mặt của mẹ không tốt lắm, để con dìu mẹ vào trong nằm một lát.” Lần này Mục Quế Lan không hề cự tuyệt, dựa vào tay Kỷ Nghiên Lệ mà vào bước vào phòng.
‘Bốp’ một tiếng, Kỷ Quang Thiện dùng bật lửa châm điếu thuốc vẫn cầm trên tay, khói trắng bốc lên không trung, híp mắt nhìn về hai người. Đứa con gái thì thất lạc hồn phách, cả người ngây ngốc, đứng ở một chỗ nhìn vào trong phòng; mà đứa con trai nhìn qua có vẻ trấn tĩnh nhưng rõ ràng là cũng nhìn theo ánh mắt của đứa con gái.
“Con muốn hút một điếu không?” Ông đem hộp thuốc lá tới chỗ Kỷ Minh Diệu, cảm thấy có lẽ anh cần.
Kỷ Minh Diệu im lặng lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiểu Dao.
Kỷ Quang Thiện thở dài, không tiếng động bước đến lặng lẽ vỗ vào vai anh, đi thẳng lên lầu.
Trương Anh muốn nói lại thôi, mở miệng thở dốc, cuối cùng vẫn cất tiếng: “Minh Diệu….”
Không thể trách bà ích kỷ, kẻ làm mẹ chỉ hy vọng con mình có thể sống thoải mái. Đến lúc này bà mới thôi hy vọng Kỷ Minh Diệu thay đổi chủ ý. Kỷ Tiểu Dao là một cô gái tốt, bà vẫn coi cô như con gái ruột mà yêu thương, nhưng nếu đổi thành con dâu, bà cảm thấy thật sự không hợp. Không nói đến bọn họ phải đối mặt với những lời đàm tiếu của xã hội, quan trọng hơn bà cũng không hy vọng anh bỏ quá nhiều tâm tư vào việc yêu thương người khác. Mà bà hy vọng anh có thể tìm được một người con gái bên ngoài có thể giúp đỡ công việc của anh, trong nhà có thể giúp anh chăm lo gia đình gọn gàng ngăn nắp, không để Kỷ Minh Diệu phải phiền lòng về việc nhà.
Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Minh Diệu, bà biết chuyện này không thể nào thay đổi, chỉ biết cảm thán rồi bước lên lầu.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, Kỷ Tiểu Dao vẫn ngây người ở đấy không hề nhúc nhích, hai mắt trỗng rỗng vô hồn, sắc mặt nhợt nhạt. Đối với thế giới xung quanh dường như đã mất đi tri giác, không khác gì một con rối, bi thương mà cũng thật thê lương.
Kỷ Minh Diệu thấy cô như thế, tim như bị thắt lại, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Anh đi đến bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, chỉ muốn đem cô dung nhập vào cơ thể mình, nhưng rồi chỉ nói một câu: “ Đừng rời xa anh.”
Tối nay nhất định là một đêm vô cùng gian nan. Kỷ Tiêu Dao nằm cứng ngắc trên giường, trơ mắt nhìn ra cửa sổ thủy tinh vừa mới được nước