Người già bị huyết áp cao sợ nhất là bị kích động, Kỷ Tiểu Dao ngoan ngoãn giúp bà uống thuốc, đứng một bên khoanh tay với dáng vẻ phục tùng.
Hô hấp của Mục Quế Lan trở lại bình thường, tựa vào đầu giường gọi cô: “Dao Dao à, lại đây.”
Kỷ Tiểu Dao tựa như không nghe thấy, không biết đang suy nghĩ gì.
Kỷ Nghiên Lệ giận dữ quát lên: “Lại suy nghĩ cái gì hả? Bà ngoại gọi kìa!”
Lúc này, Kỷ Tiểu Dao mới lấy lại tinh thần, bước đến trước mặt bà, bà kéo cô ngồi xuống.
Mục Quế Lan vỗ nhẹ vào tay cô, chậm rãi nói: “Dao Dao à, hai đứa cũng đừng oán trách bà, bà sống lâu như thế rồi nhưng mà chưa gặp phải loại chuyện thế này. Trong thôn chúng ta trước kia, những quả phụ chồng đã chết chỉ cần nhìn liếc mắt nhìn đàn ông trẻ tuổi đã bị mắng là không biết liêm sỉ, mắng đến mức khiến cho người phụ nữ kia không dám ra khỏi cửa mới thôi. Tuy bây giờ đã là thời đại khác, quả phụ tái giá là chuyện bình thường nhưng vẫn bị người đời gièm pha. Cho nên, con hiểu được ý của bà chứ? Bà sợ con và anh trai đã mười mấy năm làm anh em, trong mắt người khác hai đứa chính là người thân, bọn họ cũng không biết con là nhặt được, không có quan hệ huyết thống với anh trai con, nay bỗng dưng nói với người ta mối quan hệ giữa hai đứa thay đôi, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Huống hồ, còn có một số kẻ thích làm “chuyện tốt”, người cậu chỉ biết ghen tị, người anh trai hay ganh ghét của mẹ con, bọn họ chỉ biết ‘họa vô đơn chí’, nhưng lời khó nghe như thế nào đều có thể nói ra, con đã nghĩ đến những điều này chưa?”
“Con…” Lúc trước quả thật cô không nghĩ đến điểm này, bây giờ nghĩ đến không có quá nhiều cảm giác, cũng không biết là chưa xảy ra nên chưa cảm nhận được hay là do da mặt dày nên không cảm nhận được.
Ngay sau đó cô bỗng nhiên nghĩ đến: “Vậy mọi người có bị người ta…..”
“Haizz, con bé ngốc này!” Mục Quế Lan xoa đầu cô: “Cuộc đời này của bà sắp đến điểm cuối cùng rồi, còn có gì mà nghĩ không thông nào! Người ta nói thì mặc cho người ta nói, quan trọng vẫn là hai đứa, hai đứa còn nhỏ, đoạn đường trước mắt vẫn còn rất dài, vẫn còn con đường tốt đẹp đang đợi hai đứa. Đợi đến khi tình cảm của hai đứa bị thời gian mài mòn, bà sợ đến cuối cùng hai đứa đến làm người thân cũng không làm nổi, đến lúc đó mẹ và bác con cũng không trụ được nữa rồi, chỉ còn mình con lạc lõng trên trên thế gian này….”
Không ngờ Mộc Quế Lan lại vì cô mà suy nghĩ xa xôi như thế, trong lòng Kỷ Tiểu Dao vô cùng cảm động, nhanh miệng tiếp lời: “Sẽ không đâu, bà ngoại. Bọn con sẽ không như thế, dù cho ngày ấy thật sự xảy ra con sẽ không trách móc ai cả. Đây đều là sự lựa chọn của con, vả lại, con cũng sẽ tiếp tục sống tốt, con sẽ không phụ lại sự kỳ vọng của bà. Bà ngoại, hãy tin con.”
“Haizz, Dao Dao à, Dao Dao của bà.” Trong mắt bà đong đầy nước mắt, chỉ có thể thở dài, dùng bàn tay với đầy vết chai nắm lấy cô : “Cuộc đời này người mà bà không yên tâm nhất chính là con, con nhất định phải sống tốt nhé…..”
“Vâng, con sẽ sống tốt! Đúng rồi, còn có Tiểu Quân Quân mà, nó là em trai con, hai đứa con là người thân, đến lúc con khốn cùng thất vọng, lẻ loi hiu quạnh nhất đến tìm nó, nó nhất định sẽ giữ con lại. Mẹ, có đúng không?” Kỷ Tiểu Dao nói xong quay sang chớp chớp mắt nhìn Kỷ Nghiện Lệ, cười khẽ.
Kỷ Nghiên Lệ giả bộ oán trách, dùng ngón trỏ chỉ vào trán cô: “Con còn không biết xấu hổ mà nói, còn nhớ nó là em trai mình cơ đấy! Có mất mặt hay không hả?”
Mộc Quế Lan bị hai người họ chọc cười, cuối cùng xì một tiếng bật cười, đẩy đẩy tay cô: “ Con ấy à! Đi đi, đừng ở đây dây dưa với bà già này nữa, đến thăm anh trai con đi, bà biết trong lòng con đang rất gấp.”
Suy tính trong lòng bị nhìn thấu, Kỷ Tiểu Dao có chút ngượng ngùng, thè lưỡi với bà, sau cùng vẫn chạy đi.
Nói là bệnh viện nhưng thực ra cũng chỉ là phòng khám cách nhà cô rất gần, là một người có chức cao trong bệnh viện về hưu nhàn nhã mở ra. Trước đây Kỷ Tiểu Dao bị ốm đều đến tìm ông, hai bên cũng được coi là quen biết.
Vị bác sĩ lớn tuổi vừa nhìn thấy cô đã lộ ra khuôn mặt tươi cười với đầy nếp nhăn: “ Đây không phải là cô bé Kỷ Tiểu Dao sao? Về thăm bà ngoại hả. A, nhìn sắc mặt của cháu cũng không tốt lắm đâu nhá!”
“Không có gì ạ, chỉ là tối qua cháu ngủ hơi muộn thôi ạ!” Kỷ Tiểu Dao dùng sức xoa mặt, khiến cho thoạt nhìn có chút huyết sắc, cười với bác sĩ nói: “Cháu cũng thuận đường đến thăm ông! Gần đấy thân thể ông vẫn tốt chứ ạ?”
“Tốt, rất tốt. Con bé này chỉ biết làm người ta yêu thích, ai hơi đâu không bị gì mà chạy đến bệnh viện chứ, nhất là mấy cô gái như con, ông biết chứ! Nhất là ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện. Lần này đến để thăm anh con đúng không.” Mặc dù nói miệng là thế nhưng trên mặt lại cười tươi như đóa hoa, chỉ vào cánh cửa bên cạnh: “Đó, ở trong đó! Quyên nhi, đừng nhìn nữa, vào trong luyện bốc thuốc đi.”
Cô ý tá nhỏ áp sấp vào cửa phòng nhìn trộm bị gọi tên giật cả mình, vội vàng khom lưng chạy một mạch vào trong.
Kỷ Tiểu Dao cười cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.
Vén rèm lên, bên trong rất yên tĩnh, chỉ có ba bệnh nhân đang nằm yên trên giường bệnh truyền nước. Cô nhìn thấy bác Trương Anh ngồi bên cạnh giường đeo kính đọc báo, nhẹ nhàng đi đến, liếc nhìn người đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, mày khẽ nhăn, hiển nhiên là ngủ không được yên, trong lòng cô cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Dao hả, con đến rồi à.” Trương Anh nhìn thấy cô, vội vàng đứng lên, trên mặt xem ra hơi bối rối.
Kỷ Tiểu Dao không rõ là tại sao, vẫn lễ phép mà gật đầu với với bà, nhẹ giọng nói: “Bác!”
“Nào, cháu ngồi xuống đi, anh trai cháu vừa mới gọi cháu một tiếng.” Nói xong, Trương Anh liền tháo kính xuống chuẩn bị đi.
Kỷ Tiểu Dao mấy mấp miệng, Trương Anh lập