Sau khi Kỷ Tiểu Dao và Kỷ Minh Diệu truyền nước xong về đến nhà, trong nhà đang có khách, ngồi bên bàn là thư ký của thị trấn cùng với trưởng thôn.
Kỷ Nghiên Lệ cười kính rượu bọn họ, vừa nhìn thấy hai anh em họ trở về, lập tức vẫy tay: “ Đến đến đến ! Nhanh đến chào bác Lưu với bác Triệu nào.”
“Cháu chào bác Lưu, bác Triệu.”
“ Tốt, tốt.” Hai người vừa cười vừa trả lời, trưởng thôn Triệu nói với bọn họ: “Dao Dao đã lớn như thế này rồi, đúng là một cô gái vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp. Trước đây còn định gả cho con trai tôi, thật đáng tiếc, xem ra Đông Tử nhà chúng tôi không có cái phúc phận này rồi.”
Kỷ Nghiên Lệ rót thêm rượu cho bọn họ, nghe bọn họ nói như thế, vội tiếp lời: “Xem bác nói kìa, Đông Tử nhà bác ưu tú như thế, bây giờ không chỉ ở thủ đô học nghiên cứu sinh, bề ngoài lại ra dáng anh tài, chỉ sợ có rất nhiều cô gái theo đuổi ấy chứ. Aiz, nói ra phải là Dao Dao nhà chúng tôi không xứng mới đúng, nào, lại kính bác một ly.”
Hai bên vừa cười vừa kính rượu, bên này thư ký Lưu đang đánh giá Kỷ Minh Diệu, trong mắt tràn ngập sự tán thưởng: “Người trẻ bây giờ ấy à, không giống với chúng tôi khi ấy, Kỷ Minh Diệu đúng là phi phàm, nghe nói hiện tại một mình mở công ty, làm ăn tốt chứ!”
“Ha ha, nào có, chỉ là truyền miệng mà thôi, sau này vẫn còn phải học hỏi từ các bậc tiền bối nhiều.” Kỷ Nghiên Lệ nói xong liền nháy mắt với Kỷ Minh Diệu: “ Đi rửa tay đi, tiếp hai bác uống li rượu.”
“Vâng.”
Kỷ Tiểu Dao thấy ở đây không có việc của mình, chào Kỷ Nghiên Lệ một tiếng rồi vào phòng.
Trong phòng Mục Quế Lan, bà đang ngồi tựa trên ghế đọc gì đó, cảm giác được Kỷ Tiểu Dao bước vào, mắt cũng không ngước lên nói: “ Ăn gì chưa? Thức ăn còn để phần hai đứa trong nhà bếp đó.” Nói xong lại tiếp tục đọc.
Kỷ Tiểu Dao không hề đói, cô chỉ muốn nói với Mục Quế Lan mấy câu, cô biết hiện tại bà đang tin vào Cơ Đốc Giáo, mỗi ngày trước khi ăn đều phải đọc một đoạn như thế, cho nên cô cũng không quấy rầy, lẳng lặng ngồi bên giường chờ bà.
Đợi đến khi Mục Quế Lan đọc xong, cô lập tức đi đến đỡ bà: “Bà ngoại, con dìu bà đi ăn cơm.”
Mục Quế Lan vỗ vỗ vào cánh tay cô: “Không vội, chúng ta nói chuyện chút đã.”
Kỷ Tiểu Dao tự vâng với chính mình, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, nắm tay bà, ngẩng đầu nhìn.
Nghe bà nói: “Dao Dao à, con có biết tại sao bên ngoài mời người đến ăn uống không?”
Trong lòng Kỷ Tiểu Dao đã đoán ra nhưng không dám nói bừa, liền lắc đầu.
“Ừ, bà với mẹ và bác con bàn rồi, chuyện đã xảy ra, vẫn mong có thể giải quyết nhanh chóng việc của hai đứa, ít nhất cũng phải đi đăng ký, như thế sau này hai đứa có thể quang minh chính đại ở bên nhau.”
Mặt Kỷ Tiểu Dao bỗng đỏ lên, nghe bà nói tiếp: “Nhưng hộ khẩu của con thuộc gia đình ta, phương diện này có lẽ con hiểu rõ hơn bà, anh em gần kết hôn với nhau là việc không thể, cho nên trước tiên phải xóa hộ khẩu của con đi đã.”
Chợt nghe thấy phải xóa bỏ hộ khẩu, trong lòng Kỷ Tiểu Dao vẫn cảm thấy mất mát, cúi đầu không nói gì.
“Có điều, con cứ yên tâm, dù cho thế nào con vẫn là người nhà họ Kỷ ta, bà sẽ không để cho con tủi thân, đỡ bà đứng lên nào.”
Kỷ Tiểu Dao gật gật đầu, đỡ bà đứng lên, làm theo bà dặn dò, đỡ bà đến giường.
Bà xoay người sờ soạng dưới đệm giường một hồi, lấy ra một phong bì dự trữ, đưa cho Kỷ Tiểu Dao: “Bà ngoại chắn hẳn không có nhiều tiền như mẹ và bác con, nhưng những năm gần đây nhờ phúc của chúng nó mà bà không lo ăn lo mặc, bao nhiêu tiền đều để dành mua quan tài. Ngoài ra, bà còn bảo bác con muốn môn căn hộ ở cửa phía Đông thị trấn. Sau này, bấy nhiêu đều là của con cả rồi.”
Người già khi về già thứ cần nhất là quyển sổ tiết kiệm của mình, nay Mục Quế Lan lại đưa hết cho cô… Kỷ Tiểu Dao cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ ra sức mà từ chối: “ Bà ngoại, số tiền này con không dùng đến, bà giữ lại cho mình đi, muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, không cần phải lúc nào cũng nghĩ cho con, con…. Con thật sự không cần đến tiền của bà mà, sau này con sẽ đi tìm việc, tự mình nuôi chính mình.”
Mục Quế Lan nhìn cô: “Nhỡ đâu nhất thời dùng đến thì sao! Cầm lấy đi, con đường sau này của con còn rất dài, đừng để bà đến lúc đó ra đi mà không yên lòng.”
Bà nói đến vần đề phải “đi”, trong lòng Kỷ Tiểu Dao cảm thấy đau xót, nhất thời nắm chặt tay lại: “ Bà ngoại, bà còn rất khỏe, đừng nói những lời không tốt lành ấy.”
“Aizz, được, bà không nói, chỉ cần con cầm lấy.” Bà nói xong, dường như không đứng vững nữa rồi, có chút thở không ra hơi, Kỷ Tiểu Dao không dám không nghe theo, hai tay run run nhận lấy: đây là tiền mua quan bài của bà nha!
Cố kìm nước mắt, không muốn bà phải lo lắng cho mình, Kỷ Tiểu Dao đỡ bà ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, bà ngồi xuống đi, con đến phòng bếp bưng thức ăn lên cho bà.”
“Ừ, được.”
Giúp bà ăn cơm xong, lại nhìn bà nằm xuống giường ngủ, Kỷ Tiểu Dao mới cẩn thận đóng cửa phòng đi ra ngoài. Bữa cơm bên ngoài cũng đã hết, Kỷ Nghiên Lệ đang thu dọn bàn, Kỷ Tiểu Dao vội đến giúp bà.
Trong phòng bếp chỉ còn lại hai mẹ con đang rửa bát, Kỷ Tiểu Dao nói chuyện Mục Quế Lan đưa tiền cho mình ra.
Kỷ Nghiên Lệ lập tức có chút buồn bực: “Người mẹ này đúng thật là, không đưa cho đứa con gái một phần, trực tiếp bỏ qua mẹ rồi, thật là thiên vị.”
Kỷ Tiểu Dao biết bà chỉ đang đùa mình, không tránh khỏi cảm kích, nịnh nọt nói với bà: “ Mẹ, có cần con đưa cho mẹ không?”
Kỷ Nghiên Lệ liếc cô một cái: “Để bà ngoại con biết, còn cho rằng mẹ ngược đãi cháu ngoại bảo bối của