Kỷ Tiểu Dao ngủ rất ngon, mãi cho đến khi bị một trận tiếng ồn làm thức giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng lưng một thiếu niên mặc áo T-shirt màu trắng ngồi ở mép giường, theo bản năng thấp giọng gọi một tiếng: “Anh họ!”.
Âm thanh của em họ rất nhỏ, giống như giống tiếng mèo kêu gần như bị tiếng cãi vã bên ngoài lấn át. Tuy nhiên Kỷ Minh Diệu vẫn nghe thấy được, lập tức buông sách vở trên tay xuống, xoay mình ôm người vào trong lòng mình. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn có vẻ ngái ngủ, cậu dịu dàng nói: “Không có chuyện gì đâu! Anh ở đây em ngủ tiếp đi!”
Tiếng động lớn như vậy, làm thế nào mà ngủ tiếp được chứ! Kỷ Tiểu Dao không trả lời, vừa tỉnh giấc đầu cô như trong trạng thái xe chạy qua, mí mắt miễn cưỡng nhắm, lỗ tai lại nghe được rõ ràng âm thanh cãi vã không ngừng ở bên ngoài.
“Trước đây, lúc mày còn là thợ học việc ở Trang Thượng, chị dâu Triệu đối xử với mày rất tốt. Lúc trời mưa gặp mày ở ngoài cửa thì thể nào cũng kéo mày tới nhà họ nghỉ ngơi một chút; có cái gì ăn ngon cũng cố gắng đưa tới miệng, tới túi mày. Có một năm lũ lụt mày trượt chân ngã xuống đê, nếu không phải đúng lúc chị dâu Triệu đi ngang qua cứu mày thì không biết mày đã bị lũ cuốn đi nơi nào? Mày đều quên sao? Lòng của mày đều bị chó tha rồi à! A! Giờ đừng nói người ta ký sổ nợ để mua căn hộ của mày, ngay cả mày có tặng không cho người ta cũng không quá đáng, mày có thể không nói hai lời bắt người ta bồi thường. Mày nói thử xem mày nên làm sao! Mày nói xem đây là việc mà con người nên làm hay sao! Có tiền thì rất giỏi sao, có tiền là không thèm nhận lục thân* sao!”
* Lục thân: sáu cá nhân. Tùy theo ngữ cảnh để hiểu 6 người này là ai. Ví dụ: trong gia tộc cũng có thể hiểu là tứ thân phụ mẫu cộng với người hôn phối và mình. Tóm lại là dùng để chỉ họ hàng
Tiếng nói, tiếng thét sau đó liền im bặt, biến thành tiếng khóc nỉ non: “Mày chính là đồ lang sói không có lương tâm! Nhà họ Kỷ chúng ta sao lại sinh ra đồ súc sinh không có lương tâm như mày! Tao phải đối mặt với người cha đã khuất của mày như thế nào đây…”
Suy nghĩ của Kỷ Tiểu Dao dần dần rõ rệt, nghe vài câu như vậy cũng đoán được đại khái. “Chị dâu Triệu” trong miệng bà ngoại kia hẳn là đến tìm cậu mua căn hộ nhưng không có tiền muốn ghi sổ nợ, cậu không đáp ứng, nhưng không biết như thế nào chuyện đến tai bà ngoại. Vì thế bà tức giận, vừa khóc vừa cãi nhau với cậu ở trong này.
Kỷ Tiểu Dao thích nhất xem náo nhiệt, cô rất hứng thú. Theo cô thấy, cậu Kỷ Quang Thiện tuyệt đối không phải người ăn cháo đá bát, cậu làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Cô nhảy xuống khỏi người Kỷ Minh Diệu, chạy chậm đi ra cạnh cửa, mở hé một chút lén nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Kỷ Quang Thiện với vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế dài, vài lần định mở miệng nhưng thấy bà cụ dáng vẻ bực bội muốn nói lại thôi.
Mục Quế Lan ngồi ở ghế sô pha đối diện khóc, Kỷ Nghiên Lệ và mợ Trương Anh một trái một phải đang khuyên bà.
“Mẹ, anh trai là hạng người gì mẹ không biết sao? Mẹ không thể chỉ tin người ngoài không tin người nhà chứ! Mẹ không hỏi lý do mà đã mắng anh trai như vậy, người có tâm nhìn vào còn không biết tránh ở góc nào cười một nhà chúng ta ấy chứ!”.
“Đúng vậy! Mẹ à, Quang Thiện cho tới bây giờ đều không quên ân tình của thím Triệu với anh ấy, nhiều như vậy năm đôi khi con vẫn nghe thấy anh ấy nhắc tới. Còn nữa, lần nào trở về không phải Quang Thiện đều mang rất nhiều quà tặng cho thím Triệu hay sao? Mẹ nói anh ấy ăn cháo đá bát thật sự là oan cho anh ấy mà”.
“Hừ, các con một người là em gái một người là vợ tất nhiên là nói đỡ cho nó. Tuy bà già như mẹ mắt không tốt nhưng tâm vẫn chưa lòa. Lúc trước mày trở về mở cái buổi tiệc rượu kia gọi tao đi có ý gì? Không phải là cố ý làm cho tao xem, làm ra bộ dạng người tốt, thực sự muốn chặn miệng người khác, sớm có ý định bội bạc phải không?” Mục Quế Lan càng nói càng cảm thấy mình có lý, tức giận chỉ vào Kỷ Quang Thiện, ngón tay đều run lên.
“Mẹ à, con quả thật có ý định muốn làm cho mẹ xem nhưng con cũng muốn cho mẹ thấy con không quên nguồn cội. Sao mẹ lại không nghĩ tới khía cạnh tốt chứ?”
Nghe Kỷ Quang Thiện nói câu đầu tiên, trong lòng Kỷ Tiểu Dao thầm kêu không ổn, thầm mắng người cậu này cũng quá thành thật rồi. Kỳ thật nửa câu đầu tiên của cậu hoàn toàn không cần nói, chỉ nói vế sau thì tốt rồi. Quả nhiên ngay sau đó chợt nghe tiếng Mục Quế Lan kêu khóc lớn hơn: “Mày xem đi, sao lại khốn nạn như thế, sao số tôi khổ thế này! Vất vả nuôi con trai lớn lên không ngờ kết quả lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng*!”
* Sói mắt trắng: bạch nhãn lang
“Dao Dao, đi khuyên bà nội đi.” Nhìn thấy cục diện càng lúc càng căng thẳng, không thể nhìn nổi nữa, Kỷ Minh Diệu hơi bất đắc dĩ đi đến phía sau Kỷ Tiểu Dao nói.
Kỷ Tiểu Dao bị tiếng anh họ đột nhiên thốt ra dọa sợ, vỗ bộ ngực nhỏ bị chấn kinh của mình, lườm anh một cái. Sau đó, cô chậm rãi mở cửa rồi đi ra ngoài, thoáng cái đã nhào vào trong ngực bà cụ: “Bà ngoại, bà làm sao vậy? Vì sao khóc thương tâm như vậy khiến Dao Dao cũng muốn khóc?” Nói xong liền trề môi, khụt khịt cái mũi, cái tay nhỏ bé cũng xoa lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ: “Bà đừng khóc, trong lòng Dao Dao khó chịu!”
Tiếng cháu gái bảo bối mềm mại, bàn tay nhỏ bé cũng mát mẻ, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn nên phải kiễng mũi chân rất vất vả mới với tới mặt mình, không muốn mình khóc. Mục Quế Lan ì cháu gái liền nhớ đến tình cảnh trước đây con trai còn ở bên cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên chua xót lại cảm động càng rơi lệ nhanh hơn, giọng nói lại dần dần nhỏ xuống. Cuối cùng bà cụ cũng ngừng khóc, bi thương bỏ lại một câu: “Các con bây giờ là người có tiền thì cứ ở lại trong thành phố, không có việc gì trở về khoe ra có ý tứ gì bà già đây cũng không lạ gì.” Nói xong, lập tức đi vào phòng.
Người già lưng hơi còng, bước đi hơi chập choạng, nhìn qua có chút cô đơn, khiến cho mấy vãn bối đều lâm vào im lặng.
Nhìn mãi cho tới khi bà cụ đóng cửa phòng lại, Kỷ Nghiên Lệ ném cho Kỷ Minh Diệu một ánh mắt kéo Kỷ Tiểu Dao đi vào theo.
Kỷ Tiểu Dao tinh tường biết nhiệm vụ của chính mình chính là làm cho bà cụ nguôi giận. Vừa tiến vào phòng liền nhào tới trong lòng Mục Quế Lan bắt đầu làm nũng: “Bà ngoại, có phải bà không để ý tới Dao Dao nữa không? Vậy về sau Dao Dao nên làm gì bây giờ? Mấy ngày nữa mẹ đi rồi, Dao Dao không phải sẽ thành đứa nhỏ không ai muốn hay sao!”
Nhìn khuôn mặt cháu gái nhỏ đáng thương đau khổ trông chờ như vậy, Mục Quế Lan trong lòng lại chua xót, lập tức một tay ôm lấy cháu gái vào trong lòng, nghiêm mặt nói: “Làm sao có thể! Ai không muốn Dao Dao thì mặc kệ, bà ngoại muốn!”
Bà cụ đối đãi với người mình yêu thương hoàn toàn xuất phát từ tình cảm yêu thương chân thành vô điều kiện, Kỷ Tiểu Dao làm sao có thể không cảm động, hôn một cái trên mặt bà cụ nói vang dội: “Con cũng vậy, sẽ mãi mãi hiếu thuận với bà ngoại.”
Bà cụ vừa nghe thấy thì rất thoải mái, lấy ra một tờ giấy ăn nhàu nhĩ lau nước mũi, cúi đầu than vãn: “Aiz! Dao Dao nhà chúng ta rất ngoan, không uổng công bà ngoại thương con!”
Kỷ