Trường học ở thị trấn này cũng chỉ vừa mới xây, chỉ có duy nhất một trường này, không có cái thứ hai, thiếu người thảm thương.
Tổng cộng có năm khối, mỗi khối lại chỉ có hai lớp, mà mỗi lớp lại chỉ có ba mươi chỗ ngồi. Kỷ Tiểu Dao được phân vào lớp số hai, ngày nhập học đầy tiên, dãy bàn cuối cùng trong lớp đến một người cũng không có. Nói cách khác, sĩ số lớp này chỉ có hai mươi sáu mà thôi.
Kỷ Tiểu Dao âm thầm thở dài, thị trấn nhỏ này vừa mới phát triển, người ít cũng là chuyện bình thường, chỉ hy vọng giáo viên không quá kém là tốt rồi.
Các bạn học trong lớp đều có quen biết nhau, nhưng Kỷ Tiểu Dao nhìn quanh một vòng cũng chỉ nhận ra một người, chính là người ngày đó ở khách sạn đã chủ động mời cô đi chơi – Trương Đình Đình. Nhưng lúc này cô bé cũng chỉ nhìn cô một cái, rồi cũng giống như các bạn khác, làm như không quen biết cô quay đầu đi tiếp tục cười đùa vui vẻ.
Kỷ Tiểu Dao thấy vậy, thầm cảm thấy may mắn thay cho linh hồn trước của thân thể này. Cô đã lớn như vậy rồi mà còn cảm thấy mất mát khi bị cô lập như thế này, đừng nói cô bé kia còn nhỏ, tính cách hướng nội lại thiếu thốn tình cảm, thời gian dài trôi qua có thể mắc hội chứng tự kỷ.
Một người cũng có thể sinh tồn như vậy? Đúng vậy! Nhưng một mình độc diễn thì cũng quá vô vị, huống chi Kỷ Tiểu Dao lại là một người thích náo nhiệt, cho nên cô quyết định chủ động ra trận.
Kỷ Tiểu Dao thay đổi vẻ mặt, tươi cười cố hết sức làm cho mình thoạt nhìn thật nhiệt tình* thật đáng yêu, đi tới hướng của bạn nhỏ Trương Đình Đình, chủ động vươn tay ra: “Đình Đình, tớ có thể ngồi trước hoặc sau cậu được không?”. Đương nhiên cô càng muốn ngồi cùng bàn, như vậy nhanh chóng gia tăng tình cảm bạn bè, nhưng bởi vì số người so với không gian quá nhỏ, mỗi bàn chỉ sắp xếp một chỗ ngồi.
*Nguyên văn: “Manh – 萌”: bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga
萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành một kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng đc nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng đc nói đến. (theo MeteoraX).
Vẻ mặt bạn nhỏ Trương Đình Đình hơi ngạc nhiên, quả nhiên không đoán được người bạn bình thường luôn lạnh lùng, thản nhiên không quá quan tâm đến người khác hôm nay tự nhiên lại chủ động đến tìm mình. Cô bé hơi do dự, các bạn khác sớm đã bàn bạc trước về chỗ ngồi phía trước và những chỗ khác, nhưng cứ trực tiếp từ chối Kỷ Tiểu Dao như vậy thì lại hơi ngại.
Nếu mấy đứa trẻ mà cũng không giải quyết được thì Kỷ Tiểu Dao sống lại cũng chả có ý nghĩa gì. Cô cảm thấy tình hữu nghị của trẻ con thực ra rất đơn thuần, chỉ cần cảm thấy đối phương thân thiện lại thêm có được chút lợi ích, đôi bên là có thể trở thành bạn tốt. Vì thế, Kỷ Tiểu Dao lấy kẹo đường Khỉ Lông Vàng từ trong túi ra. Sáng nay, bà ngoại đã đưa riêng kẹo cho cô lúc ra khỏi cửa vì sợ cô đói. Sau đó, đưa đến trước mặt bọn họ: “Hôm nay là ngày đầu tiên đến trườn, tớ mang cho mọi người một món quà nhỏ. Mong rằng mọi người có thể thích.”
* Kẹo đường Khỉ Lông Vàng:
1
Bấy giờ kẹo đường Khỉ Lông Vàng ở thị trấn nhỏ này rất hiếm thấy, rất nhiều người thậm chí chưa nghe thấy bao giờ. Đó là Kỷ Nghiên Lệ mang từ thành phố về. Giấy gói kẹo đủ loại màu sắc sặc sỡ, bên trên còn có hình một chủ khỉ nhỏ đáng yêu, nhìn qua không chỉ đẹp mà còn hấp dẫn ngon miệng. Đám trẻ nhỏ dễ dàng bị dụ dỗ, ba chân bốn cẳng cướp lấy một viên. Ấy thế mà vẫn có đứa không kịp, liếc nhìn viên kẹo màu trắng vào trong miệng đứa khác, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, nhìn Kỷ Tiểu Dao với ánh mắt tràn đầy thèm thuồng.
Kỷ Tiểu Dao không biết làm sao, sớm biết vậy cô đã mang nhiều một chút. Bây giờ ở trên người không còn lấy một viên kẹo nào, sợ bọn trẻ không tin, lộn hai túi quần màu trắng ra ngoài cho chúng nhìn: “Này, thực sự là không còn. Ngày mai lại mang cho các cậu nhé!”
Bọn nhỏ tuy thất vọng nhưng vẫn chờ mong đáp ứng.
Bọn nhỏ vui vẻ nhai kẹo trong miệng, hai đứa nhỏ chờ ngày mai lấy kẹo chạy tới túm tay Kỷ Tiểu Dao: “Cậu ngồi chỗ của tớ đi, Đình Đình ngồi phía trước/ phía sau tớ”.
Kỷ Tiểu Dao cười, ánh mắt cong thành vầng trăng. Nhìn xem! Đơn giản vậy thôi! Vài đứa trẻ con mà thôi, chỉ cần một bữa sáng đã thu phục được rồi!
Bỏ ra cái khăn trùm bí ẩn của chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy ngữ văn và toán học, Kỷ Tiểu Dao cảm giác sâu sắc bị sét đánh. Ông chú đầu mặt bóng loáng trước mắt này không phải ông chú bán thịt lợn ở chợ hay sao? Sao lại biến thành giáo viên rồi? Đúng là giật gân! Một người vung dao chặt thịt lợn và một giáo viên nho nhã thanh cao, nghĩ thế nào cũng không thấy hai người này có quan hệ gì với nhau. Là người nào mắt mù tìm tới vậy? Không bằng để cô lên bảng giảng bài còn hơn, ít ra thì cô cũng hiền lành chất phác hơn.
Kỷ Tiểu Dao như bị sét đánh, lười biếng nằm trên bàn, nhìn bóng lưng vạm vỡ của ông chú thịt lợn đang viết chữ trên bảng đen cảm thấy lo lắng cho tương lai của một số bạn nhỏ. Cuối cùng cũng cầu nguyện, hy vọng ông chú này không đối đãi với bọn họ giống như thịt lợn.
1+1 bằng mấy? Kỷ Tiểu Dao không chỉ biết bằng hai là tính đúng, còn có thể trả lời được bằng ba là tính sai. Loại chỉ số thông minh này còn phải dạy sao?
Vì thế sáng sớm lúc cô có cảm giác vĩ đại về sự ưu việt của mình thì đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đến lúc tan học, bọn nhỏ đều lập tức giải tán, tập hợp thành nhóm chuẩn bị chạy về nhà ăn cơm thì phiền phức đến. Đầu trọc nhỏ bóng loáng Triển Phi kia chính xác không một chút nhầm lẫn tìm được bạn nhỏ Kỷ Tiểu Dao đang cầm theo cặp xách ở cửa lớp số hai khối một.
Lúc nhìn thấy cậu nhóc, Kỷ Tiểu Dao rất bất ngờ. Mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái, thiếu chút nữa cô đã quên cô và đầu trọc nhỏ bóng loáng thích mang thù này có chút chuyện.
Triển Phi mặc T-shirt hoạt hình màu xanh, quần cộc rộng màu xanh da trời đầy khí thế, vừa đứng một chỗ thì ngay tức khắc không giống chút nào với trẻ nhỏ nơi này. Không có đứa bé nào không biết cậu ta, trong hai tháng ngắn ngủi đều thần phục vị đại ca quần cộc này, nhận cậu nhóc làm thủ lĩnh. Giờ phút này thấy cậu ta đứng ở hành lang, trên lưng mang cặp sách màu đen, hai tay đút trong túi quần, miệng còn nhai kẹo cao su, bộ dáng lai giả bất thiện*, nhất là cái đầu trọc bóng loáng có thể phản quang kia, khiến người ta nhìn thấy liền sinh ra e ngại. Đứa nhát gan sợ tới mức giống như con thỏ vội vàng chạy, đứa lá gan lớn hơn thì theo sau cậu ta chuẩn bị xem kịch vui.
* Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt
“Phụt!” Trong không khí căng thẳng như thế này người có thể cười cũng chỉ có Kỷ Tiểu Dao. Cô cũng