Kết quả hình ảnh cho búp bê barbie và lâu đài kim cương
Năm 2001 có một sự kiện lớn nhất diễn ra, chính là việc dự thầu* thành công; cả nước hân hoan, thế giới chú ý.
* Dự thầu: nói đến sự kiện năm 2001, Bắc Kinh được chọn làm thành phố đăng cai thế vận hội Olympic 2008. Theo luật, để đăng cai thế vận hội, một thành phố phải đệ trình bản kế hoạch lên IOC. Sau khi tất cả các bản kế hoạch được đưa lên, IOC tiến hành bỏ phiếu. Nếu không có thành phố nào giành được nhiều phiếu trong lần bỏ phiếu đầu tiên thì thành phố ít phiếu nhất sẽ bị loại và tiếp tục bỏ phiếu cho đến khi chọn được mới thôi. Thế nên mới gọi là ‘dự thầu’
Đồng thời năm nay cũng là năm thị trấn nhỏ này có sự thay đổi rất lớn, tỉnh ủy liệt thị trấn vào khu kinh tế trọng điểm cần khai thác. Việc chiêu mộ các nhà đầu tư bắt đầu được xúc tiến, cho nên không bao lâu sau trong thị trấn xuất hiện đường mới, chợ mới, khách sạn, quán ăn, rồi nơi vui chơi mới, trường học mới và nhà xưởng mới. Hình ảnh thị trấn quả thực rực rỡ hẳn lên, trừ việc dân cư vẫn ít hơn bên ngoài gần như sánh được với các thành thị xung quanh.
Kỷ Quang Thiện trở thành một trong những thương nhân đầu tư vào thị trấn, mùa hè năm nay trở về khí thế càng lớn mạnh. Pháo đốt từ cửa thị trấn, hoa biếu xếp thành một hàng đến tận cửa nhà, còn có đội múa rồng múa sư tử chào đón; trẻ con vui vẻ chạy theo hai bên, nhóm người lớn đứng bên đường vây xem, một đường khua chiêng gõ trống theo xe ô tô của bọn họ về đến tận nhà.
Không khí náo nhiệt như vậy không ai không cảm nhận được, Kỷ Tiểu Dao mặc vào bộ váy công chúa màu hồng nhạt mà Kỷ Nghiên Lệ mang từ thành phố về cho cô, giày da nhỏ đỏ thẫm. Cô cầm gương săm soi bên phải rồi lại bên trái, mãi đến lúc bà ngoại thúc giục mới xách theo bộ váy bồng bềnh chạy ra ngoài cửa.
Trở về là hai chiếc xe mới, xe mới đổi là loại Audi biểu trưng cho người có thân phận, một nhà ba người bác xuống khỏi chiếc xe thứ nhất, nhóm bước xuống từ chiếc xe thứ hai là trợ lý của bác.
Kỷ Tiểu Dao liếc mắt một cái liền ngắm trúng túi to túi nhỏ quà tặng bọn họ lấy ra từ sau cốp xe, ngay lập tức nhào tới, xốc xốc cái này một chút, lại liếc liếc cái kia một tẹo, nóng lòng mở ra ngay tại chỗ rồi nhét vào trong túi.
Kỷ Quang Thiện nhìn khuôn mặt vui vẻ háo hức của cháu gái tâm trạng cũng tốt theo, bế cô lên từ đống quà, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, cười nói: “Nửa năm không gặp, có nhớ bác không?”
Kỷ Tiểu Dao gật đầu như giã tỏi: “Nhớ ạ, nhớ ạ!” Ánh mắt lại len lén liếc nhìn đống quà tặng bên kia, rõ ràng sự chú ý còn ở phía bên đó.
Kỷ Quang Thiện không để bụng, trẻ con thôi, bụng dạ luôn luôn đơn giản như thế. Hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại của cô mới đem người thả xuống dưới, sau đó căn dặn mấy người trợ lý mang đồ đạc vào trong nhà.
Trưởng trấn cùng với mấy người có địa vị ở thành phố đều đến nhà, mấy người lớn đang cầm trà nóng ngồi ở phòng khách rộng rãi cười lớn nói chuyện phiếm.
Kỷ Tiểu Dao lặng lẽ lẻn vào trong phòng, nhìn lễ vật chất đầy nửa căn phòng, vậy mà vẫn có người mang quà tặng tiếp tục tiến vào, đương nhiên những món đồ này ngoài của bác mang về còn do những người khác vừa mới đưa tới. Cô cười đến mức không khép miệng lại được, không chỉ cảm thấy yêu thích với những món quà này, mà còn thấy vui vẻ đối với loại không khí náo nhiệt vui mừng hơn cả năm mới này. Nếu như có người trực tiếp nhét tiền lì xì vào túi cô thì càng tốt hơn, cô tham lam nghĩ.
Hết nhìn rồi lại ngó, cô cũng không tùy tiện mở quà ra, chỉ hiếu kỳ sờ sờ cái này, nắn nắn cái kia, kiên nhẫn chờ người lớn tới phân quà.
Lúc Kỷ Minh Diệu vào gọi cô thì thấy cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng trong một đống quà tặng đủ mọi màu sắc. Thân hình nhỏ bé mặc một bộ váy công chúa bồng bềnh màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa cao, trên tóc cài một bông hoa màu hồng phấn, trông giống như một bản sao búp bê khiến cho người ta muốn ôm vào lòng.
Trên sàn nhà trải một tấm thảm đỏ, đây là tấm thảm còn thừa lại trong lần khai trương khách sạn trên thành phố lần trước. Cậu nhớ Kỷ Tiểu Dao thích chạy chân trần trên mặt đất, nên bảo người khác mang về trải trong phòng. Xem ra quyết định này rất đúng, bây giờ cô gái nhỏ ngồi trên mặt đất sẽ không sợ lạnh nữa.
Kỷ Minh Diệu nhẹ nhàng bước đến bên cạnh cô bé, học theo cô cũng ngồi bằng xuống, nhìn tay cô lưu luyến trên một chiếc hộp trang nhã bên ngoài bọc một lớp plastic trong suốt có thể nhìn đến món đồ bên trong rất lâu. Đó là mẫu búp bê Barbie đang thịnh hành nhất hiện nay, nó cũng mặc bộ váy hồng nhạt viền đăng ten, rất giống hình ảnh hiện tại của cô gái nhỏ.
“Thích không?” Cậu nhìn cô đang chăm chú đùa nghịch với chiếc hộp trong tay, dường như không nhận ra mình đã đến, nên nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Tiểu Dao gật gật đầu. Đúng là cô rất thích nhưng sống vài năm không phải lo nghĩ gì ở nơi này, mỗi lần nhớ đến chuyện kiếp trước đều cảm thấy vô cùng xa xôi. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ rõ tâm trạng hâm mộ khi nhìn người khác ôm Barbie trên tay khoe ra.
“Em muốn nó, được không?” Lần này cô biểu hiện rất bình tĩnh, không có sự hoạt bát và phấn khởi như những lần đòi quà trước kia, nhưng Kỷ Minh Diệu biết cô vô cùng muốn món đồ chơi này. Không hiểu vì sao trong lòng lại hơi chua chát xót xa.
Cậu ôm người vào trong lòng, yêu thương hôn hai má của cô: “Nhà chúng ta chỉ có một bảo bối là em, muốn gì cũng được huống chi món đồ này đích thân anh mua tặng cho em.”
Kỷ Tiểu Dao nghe xong thì cực kỳ vui mừng, hôn chụt lên má anh họ. Đây là thói quen của cô khi muốn biểu hiện sự cảm ơn.
Kỷ Minh Diệu thấy cô vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng cậu không giỏi biểu đạt tình cảm nên trên mặt chỉ mang theo ý cười. Cậu nhìn Kỷ Tiểu Dao đang vội vàng mở hộp quà ra, thích thú xem trái xem phải.
Ánh tà dương chiếu vào phòng qua cửa sổ, rơi trên người hai anh em như vầng sáng ấm áp. Lúc Trương Anh đẩy cửa bước vào phòng nhìn thấy cảnh này, hai mắt rung rung. Con trai lúc còn nhỏ đã chạy đông chạy tây với bố, nhận thức trưởng thành kín đáo hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, vừa học vừa làm rất bận rộn. Bình thường hiếm khi trao đổi tâm sự với bạn bè, ngay cả người làm mẹ đây cũng không có. Chỉ khi ở cùng em họ thì mới có thể thấy sự thoải mái và thả lỏng trên khuôn mặt cậu.
Cô không đành lòng quấy rầy nhưng không ngờ Kỷ Minh Diệu đã lên tiếng trước: “Mẹ ơi, con đưa Dao Dao tới nơi này một chút.”
“Đi đâu?” Kỷ Tiểu Dao quay đầu hỏi theo bản năng.
Kỷ Minh Diệu cẩn thận nâng cô dậy: “Đi khách sạn ăn cơm.”
Nơi đó không gian tốt lại náo nhiệt, tới chơi rất tuyệt! Kỷ Tiểu Dao lập tức bỏ búp bê Barbie trên tay xuống, kéo Kỷ Minh Diệu đi ra ngoài: “Sao anh không nói sớm cho em biết, đi mau đi mau!”
Kỷ Minh Diệu liếc nhìn búp bê bị cô tùy tiện vứt trong xó nhà, trừng phạt nhéo lỗ tai nhỏ của cô: “Bà ngoại thường xuyên nói bố chính là sói mắt trắng, anh thấy em có mới nới cũ như thế mới phù hợp với cái danh sói mắt trắng con đấy.”
Cậu nhéo rất nhẹ kỳ thực không hề đau, nhưng Kỷ Tiểu Dao lại giống như bị ong mật đốt, lập tức nhảy đến phía sau Trương Anh trốn, kéo góc áo Trương Anh lớn tiếng lên án: “Bác, bác nhìn anh ấy kìa. Lớn như thế rồi còn bắt nạt cháu!”
Trương Anh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ hiếm thấy của con trai, tâm trạng rất tốt, ôm Kỷ Tiểu Dao lên: “Đừng sợ, có bác làm chủ cho con. Về sau nó còn dám bắt nạt con, bác giúp con trừng trị nó.”
Kỷ Tiểu Dao giả vờ làm trẻ con trong thời gian dài làm ra cái chuyện ngây thơ gì cũng đều quá dễ dàng. Mặt không đỏ tim không đập nhanh làm mặt quỷ với với Kỷ Minh Diệu, đắc ý cười ha ha: “Anh, lại bắt nạt em đi.”
Một tràng cười đùa như vậy đi đến khách sạn, Kỷ Tiểu Dao chạy lên tầng, gặp nhóm bạn đang cười đùa chơi trò đuổi bắt với nhau. Kỷ Tiểu Dao chống nạnh lớn tiếng quát về phía đám trẻ: “Các con, lão Tôn đến đây!”
Sau khi sản phẩm phim hoạt hình trong nước về Tây Du Ký tăng vọt, Kỷ Tiểu Dao nghiễm nhiên xứng đáng trở thành tiểu hầu vương của đám trẻ. Mỗi lần thét to như vậy chúng đều chạy tới vây xung quanh cô: “Tiểu Dao đến rồi. Hôm nay bọn tớ thấy người nhà cậu lại đổi xe mới, thật là uy phong. Dọc đường đi theo đến tận cửa nhà cậu, thấy bác ấy mang rất nhiều đồ.”
Kỷ Tiểu Dao giơ ngón tay cái lên, đắc ý cười: “Đương nhiên, bác tớ mà! Đó đều là quà mang về cho tớ đấy. Trong đó có một con búp bê Barbie, các cậu đã thấy búp bê Barbie bao giờ chưa?” Nói xong còn khoa tay múa chân một chút: “Cao như vậy, rộng như vậy nè, tóc uốn màu vàng óng ả rất đẹp. Hôm nào tới nhà tớ chơi, tớ cho các cậu xem”.
“Còn có gì nữa? Mấy đứa trẻ hăng hái tranh nhau lên tiếng hỏi.
“Đơn giản chỉ là đồ ăn ngon, quần áo đẹp thôi.” Vừa nói vừa nhìn xung quanh trái phải một chút, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Minh Diệu đang đi lên. Cô lập tức chạy qua chỗ cậu, rồi nói thầm hai câu. Sau đó, chỉ thấy Kỷ Minh Diệu cười, nhẹ lắc đầu; chỉ lát sau trở lại cầm hai hộp kẹo đóng giấy bìa cứng màu đỏ trên tay.
Kỷ Tiểu Dao vui mừng nhận lấy, ngay cả cảm ơn cũng quên nói. Cô nhanh chóng mở ra, phân phát cho toàn bộ đồng bọn. Nhìn bọn chúng vui vẻ ăn kẹo, ánh mắt cô sáng lấp lánh: “Thế nào? Ăn ngon chứ?”
“Rất ngon!”
Lòng hư vinh của Kỷ Tiểu Dao được thỏa mãn, vỗ ngực hứa hẹn: “Lần sau lại mang cho các cậu.”
Kỷ Minh Diệu nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô chỉ biết cười cười, sau đó đi ra ngoài.
Ăn xong kẹo, Trương Đình Đình cống hiến một tin tức: “Hôm nay đang đi trên đường tớ gặp đầu trọc nhỏ bóng loáng. Cậu ta cũng ngồi xe ô tô về, nhìn thấy tớ liền dừng xe lại hỏi cậu đang ở đâu. Tiểu Dao, cậu lại có phiền phức rồi!”
Kỷ Tiểu Dao thờ ơ nhún nhún vai: “Về thì về. Tớ cũng chẳng sợ cậu ta.” Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng hét quen thuộc đằng sau, cậu bé chỉ với hai ba bước đã nhảy đến đây.
“Con nhóc chết tiệt kia. Hừ hừ, tao đã trở về.
Kỷ Tiểu Dao xoay người nhìn cậu ta. Một năm không gặp, cậu ta mới từ thành phố về mà quần áo đã trông