Vô Kỵ thấy trong bọc áo của Hiểu Phù có bảy tám lạng bạc, liền lấy bỏ vào túi để sử dụng.
Tuy y không biết núi Côn Luân cách đó bao xa, nhưng y nghĩ mấy lạng bạc đó cũng đủ làm lộ phí đi đến nơi.
Hai đứa bé đi nửa ngày mới ra khỏi Hồ Ðiệp Cốc.
Bất Hối chân nhỏ, bước đi rất ngắn nên đã mỏi mệt không đi nữa được.
Nghỉ ngơi lâu một lúc, hai đứa bé lại tiếp tục lên đường.
Tối hôm đầu, hai đứa không tìm được khách điếm để trọ, đi mãi đến trời tối hẳn mà vẫn còn lang thang trong rừng núi, bốn bề chỉ nghe tiếng sài lang rú và tiếng cú kêu.
Bất Hối kinh hãi đến khóc òa lên, Vô Kỵ cũng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này y phải gượng làm ra gan dạ.
Y thấy bên cạnh đường có một cái hang, liền kéo Bất Hối vào đó ẩn nấp.
Y ôm Bất Hối vào lòng và lấy tay bịt tai con nhỏ lại để nó không nghe tiếng rú của thú dữ.
Ðêm đó, hai đứa bé vừa đói vừa sợ nên không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, Vô Kỵ hái ít trái cây rừng cùng Bất Hối ăn, xong hai đứa lại tiếp tục đi.
Ði đến chiều tối mà vẫn chưa ra khỏi rừng núi.
Bất Hối đột nhiên thất thanh la lớn và chỉ tay vào một cỗ thụ bên đường.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn rồi cũng hoảng sợ, vội kéo Bất Hối ù té chạy.
Thì ra trên cây đó có hai cái xác đang treo lủng lẳng.
Hai đứa chạy được mười bước thì vấp phải đá, cùng té một lượt.
Vô Kỵ đánh bạo quay đầu lại nhìn, y càng kinh ngạc và buột miệng la lớn:
- Hồ tiên sinh.
Thì ra hai cái xác treo lủng lẳng trên cành cây đó vừa bị gió thổi, một cái quay mặt trở lại, nên Vô Kỵ mới nhận ra là Hồ Thanh Ngưu.
Còn một cái xác nữa, tóc dài xõa xuống lưng, y nhận ngay ra là xác của một thiếu phụ.
Nhìn y phục y lại nhận ra là Vương Nạn Cô, vợ của Thanh Ngưu.
Trong lúc trời tranh sáng tranh tối, gió thổi ào ào làm hai xác phất phới, trông lại càng rùng rợn.
Vô Kỵ định trần một lát rồi tự an ủi:
- Không sợ, không sợ.
Kế y bò dậy, từ từ đi tới gần, quả nhiên thấy hai cái xác treo lơ lửng trên cây chính là vợ chồng Hồ Thanh Ngưu.
Y thấy mặt hai vợ chồng Thanh Ngu có ánh sánh vàng lấp lóe, nhìn kỹ mới rõ mặt của hai người đều có cắm bông mai vàng.
Lúc nầy Vô Kỵ mới hiểu và nghĩ thầm:
- "Thì ra hai vợ chồng Hồ tiên sinh vẫn không sao thoát khỏi bàn tay độc ác của Kim Hoa lão bà".
Y lại thấy một cái xe lừa mục nát nằm dưới khe suối, còn con lừa thì bị chết chìm dưới nuớc.
Trời đã tối, biết không thể nào tiếp tục đi nữa, y đành cùng Bất Hối nằm ngủ dưới gốc cỗ thụ.
Ngủ tới nửa đêm bỗng nghe có tiếng dã thú cắn nhau.
Vô Kỵ thức tỉnh, mở mắt ra nhìn thì thấy có năm sáu con sài lang đang kêu rú và tranh ăn xác con lừa.
Y vội cõng Bất Hối leo lên cành.
Mấy con sài lang nghe tiếng động liền chạy lại quây quần dưới gốc cây, ngửng đầu lên nhìn. Một lát sau chúng lại quay trở xuống khe núi tiếp tục ăn xác con lừa.
Nhưng chúng vẫn thèm ăn thịt người hơn nên lại quay lại gốc cây chầu chực.
Chờ trời sáng hẳn chúng mới bỏ đi.
Vô Kỵ thấy rõ lũ sài lang đã đi xa rồi liền cõng Bất Hối leo xuống.
Ðoạn, y cởi sợi dây treo vợ chồng Thanh Ngưu để buông hai cái xác xuống, bỗng nghe kêu "bộp" một tiếng, trong người Nạn Cô có một cuốn sách rơi ra, Vô Kỵ vội lượm lên xem, mới hay đó là một quyển sổ viết chữ bằng tay, ngoài bìa đề "Ðộc vật đại toàn".
Y mở ra xem, thấy viết chằng chịt các thứ độc vật, cách sử dụng và cách phá giải.
Y liền bỏ vào trong túi rồi đặt hai cái xác vào một chỗ, nhặt những cục đá và đất, đắp lên thành một cái mộ.
Y quỳ xuống lạy rồi mới dắt Bất Hối lên đường.
Trưa hôm đó chúng đã đi tới đường cái quan, không bao lâu thì vào một thị trấn nhỏ.
Y định mua cơm ăn, nhưng tới nhà nào cũng thấy bỏ trống không một bóng người.
Bất đắc dĩ y đành tiếp tục lên đường nữa.
Suốt dọc đường ruộng lúa đều bị khô héo và đất nứt nẻ.
Lúc nầy đang là mùa gặt mà sao ruộng chỉ mọc đầy những cây gai và cỏ khô thôi.
Cảnh hoang vu lạnh lùng!
Vô Kỵ kinh hãi thầm, nhưng y thấy Bất Hối có thể nhịn đói được mà không kêu khóc, nên cũng đỡ phiền.
Hai đứa bé đi được một lát, lại thấy bên đường có mấy cái xác nằm ngổn ngang, khô héo, hai má hóm lép, chỉ thoáng trông, Vô Kỵ cũng biết ngay những người đó chết vì đói.
Càng đi xa thêm, Vô Kỵ càng thấy người chết đói càng nhiều trong lòng càng hoảng sợ và nghĩ:
- Không có thức ăn như thế này, có lẽ ta với Bất Hối cũng chết đói như họ mất!
Ði tới chiều hôm đó, đến một nơi rừng rậm, Vô Kỵ thấy xa xa có khói bốc lên, trong lòng cả mừng.
Lúc đi tới gần chỗ đó y thấy năm người đang quây quần một nồi nồi nước sôi và đang bỏ thêm củi vào lò. Những người đó nghe có tiếng chân đi tới, đều quay đầu lại nhìn, thấy Vô Kỵ và Bất Hối là hai đứa trẻ, đều tỏ ra hớn hở.
Hai tên trong bọn liền đứng dậy vẫy tay gọi:
- Bé con, mau lại đây.
Vô Kỵ hỏi:
- Anh em chúng cháu đi mấy ngày đường rồi, không có chút gì ăn cả. Các chú làm ơn cho chúng cháu ăn một ít, cháu xin tạ lại bằng tiền bạc.
Một người đáp:
- Cháu có tiền bạc đấy à? Hãy lấy ra cho ta xem nào?
Vô Kỵ vội móc túi lấy ra một nén bạc.
Người nọ vội cướp nén bạc, miệng thì la:
- Hay lắm! Người lớn đi cùng hai cháu đâu! Họ đi đâu thế ?
Vô Kỵ đáp:
- Chúng cháu chỉ có hai anh em thôi, chớ không có người lớn nào cả.
Năm người nọ đều ha hả cả cười. Hai người trong bọn lại còn ca hát nhảy múa.
Ðói bụng quá, Vô Kỵ nhìn vào cái nồi, xem bên trong nấu những gì?
Y chỉ thấy toàn là cỏ xanh.
Một người trong bọn túm cổ Bất Hối nói:
- Con dê non này vừa béo vừa non. Bữa ăn tối nay của chúng ta thật là ngon lành quá!
Người thứ hai xen lời:
- Phải đấy, còn thằng nhỏ thì để ngày mai hãy ăn.
Vô Kỵ nghe nói, kinh hãi vô cùng bèn quát lớn:
- Ngươi bắt em ta làm gì? Có buông ra không?
Người đó không thèm trả lời, xé luôn cái áo rách của Bất Hối rồi thò tay vào trong lấy ra một con dao găm vừa cười vừa lẩm bẩm nói:
- Ðã lâu ta không được ăn thịt dê non như thế này.
Y vừa nói vừa xách Bất Hối đem sang bên để giết.
Liền đó, một người cầm cái bát, chạy theo nói:
- Ðệ hứng máu dê để nấu bát canh tiết chẳng hơn bỏ phí của trời sao? Các huynh có biết canh tiết dê ngon lắm không?
Vô Kỵ sợ hãi đến nỗi mất hết hồn vía. Y thấy bọn người kia định giết chàng thực, chớ không phải bông đùa, liền lớn tiếng hỏi:
- Các ngươi định ăn thịt người? Các ngươi không sợ phải tội hay sao ?
Một người gầy còm đến nỗi chỉ còn da bọc xương đứng dậy đáp:
- Ba tháng nay ông chưa được ăn một hạt gạo nào, không ăn thịt người thì thịt bò thịt dê đâu ăn?
Y vừa nói vừa sợ Vô Kỵ chạy, vội giơ tay ra túm cổ thằng nhỏ.
Vô Kỵ né sang bên tránh, rồi giơ tay trái lên gạt tay của đối phương, tay phải tát luôn vào lưng tên đó một chưởng.
Tên ấy bị đánh một chưởng đã nằm gục xuống đất không sao cử động được, Vô Kỵ lại tung mình nhảy tới cạnh Bất Hối.
Tên nọ thấy y lại gần, vội quát lớn:
- Mi tới gần, ta sẽ giết mi.
Y vừa nói vừa giơ dao đâm vào ngực Vô Kỵ.
Vô Kỵ giơ chân đá vào cổ tay tên ấy một cái.
Tên nọ đau chịu không nổi, vội tung con dao đi.
Vô Kỵ bồi thêm một đá nữa, trúng ngay càm dưới của đối thủ.
Tên ấy đang hả mồm định quát tháo, bị Vô Kỵ đá phải càm dưới, hàm răng dập ngay lại, đứt một tí đầu lưỡi máu phun ra rất nhiều, ngã lăn ra đất chết giấc ngay.
Vô Kỵ đỡ Bất Hối dậy.
Ðang lúc ấy y nghe phía sau lưng có tiếng gió liền thấy hai tên nữa nhảy xổ lại định tấn công.
Vô Kỵ chỉ né sang bên, hai tên kia đã đánh hụt.
Nhanh tay, Vô Kỵ túm cổ hai tên ấy, và đập mạnh vào nhau một cái.
Hai đầu va vào kêu "bốp" một tiếng, hai kẻ địch cùng chết giấc.
Chỉ còn lại một tên. Tên này thấy Vô Kỵ võ công khá cao siêu, nhưng y khi thị đối thủ hãy còn nhỏ, nên không sợ hãi, vội rút dao găm ra, hung hăng tiến tới chém. Thấy mình tay không, Vô Kỵ trong lòng hơi sợ, nhảy sang phải, né sang trái, tránh luôn ba thế dao của địch. Nhát dao thứ tư của tên nọ tấn công càng mạnh hơn, nhưng Vô Kỵ vẫn tránh né khỏi.
Tên nọ đâm hụt, té luôn về phía trước.
Vô Kỵ thuận tay đánh mạnh vào mông đít kẻ địch một cái, tên nọ bị bắn tung lên, rồi té về phía trước, đầu cắm vào trong nồi nước.
Cả nồi nước sôi lẫn cái lò lửa đều đổ lăn, nước bắn tung toé. Tên nọ chỉ dẫy dụa được vài cái rồi chết tốt.
Lúc ấy Vô Kỵ chợt nghe có tiếng chân nhiều người đi tới.
Vừa thoát chết xong, Bất Hối lại nghe có tiếng người, liền nhảy xổ vào lòng Vô Kỵ.
Ngửng đầu lên nhìn, Vô Kỵ nhận ra người quen, lòng mới yên, vội lên tiếng gọi:
- Dãn đại gia, Tiết đại gia.
Thì ra năm người đi tới đó là Dãn Tiệp, Tiết Công Viễn với hai người đồng môn của Hoa Sơn đều được Vô Kỵ chữa khỏi, còn người đi sau cùng là một thanh niên tuổi trạc hai mươi, diện mạo oai hùng, trán rộng mà Vô Kỵ chưa hề gặp.
Với giọng không thân thiện cho lắm, Dãn Tiệp lên tiếng hỏi:
- Chú em họ Trương cũng ở đây à? Còn mấy người này tại thế sao?
Y vừa nói vừa chỉ năm người bị Vô Kỵ giết.
Vô Kỵ hậm hực kể hết đầu đuôi, sau cùng nói:
- Ăn cả thịt người sống thì chúng còn có coi pháp luật và trời ra gì nữa đâu !
Dãn Tiệp liếc nhìn Bất Hối, đột nhiên nhỏ dãi rồi lại thè lưỡi ra liếm môi và lẩm bẩm:
- Khốn nạn thật, năm ngày năm đêm chưa được ăn một hột gạo nào, chỉ ăn vỏ cây và rễ cỏ.
Hà! thịt non và trắng trẻo như thế kia...
Vô Kỵ thấy mắt Dãn Tiệp tia đầy lửa trông không khác gì một con sài lang thật rùng rợn, biết điềm chẳng lành, Vô Kỵ vội ôm Bất Hối vào lòng, Công Viễn hỏi:
- Mẹ con nhỏ đâu?
Vô Kỵ nghĩ thầm:
- Nếu ta nói thật là Kỷ cô nương đã chết thì thế nào chúng cũng không buông tha cho Bất Hối đâu.
Ðoạn y liền đáp:
- Kỷ cô nương đi đong gạo sắp quay trở lại.
Bất Hối vội cãi:
- Không, không, mẹ em bay lên trên trời rồi!
Bọn Dãn Tiệp và Công Viễn rất giàu kinh nghiệm, nghe lời nói của hai đứa trẻ, biết ngay Hiểu Phù đã chết nên Công Viễn cười lạt và tiếp:
- Ðong gạo? Quanh đây năm trăm dặm, nếu chú kiếm ra được một hạt gạo thì tôi chịu chú tài giỏi lắm.
Dãn Tiệp đưa mắt ra hiệu, rồi cùng Công Viễn nhảy xổ lại. Dãn Tiệp hai tay như hai cái kềm sắt, nắm chặt lấy hai cánh tay Vô Kỵ, Công Viễn thì một tay bịt mồm, một tay aÜm luôn con Bất Hối lên.
Vô Kỵ cả kinh hỏi:
- Hai vị làm gì thế ?
Dãn Tiệp vừa cười vừa đáp:
- Phủ Phụng Dương này mất mùa, đi hàng nghìn dặm cũng không thấy một ruộng lúa, tất cả dân chúng ở đây đều đói khát. Ngay anh em chúng tôi cũng vậy, không sao chịu nhịn đói nổi, mới phải làm như vậy. Vả lại con nhỏ này có phải là người nhà hay em cậu đâu mà cậu phải bảo vệ? Ðể yên chúng tôi hành động. Lát nữa tôi sẽ chia cho cậu một phần ăn cho đỡ đói.
Vô Kỵ lớn tiếng mắng:
- Các người uổng là anh hùng hảo hán. Cô bé mồ côi yếu ớt như thế mà các ngươi cũng không buông tha. Nếu tin này lan truyền khắp mọi nơi, tôi thử hỏi các người có thể làm người được không?
Dãn Tiệp cả giận, tay trái vẫn nắm chặt hai cánh tay của Vô Kỵ, tay phải giơ lên đấm cho Vô Kỵ mấy quyền, rồi quát mắng:
- Chúng ta sẽ thiến cả tiểu súc sinh này một thể. Chúng ta đang hiềm con dê con kia không đủ ăn.
Vì Dãn Tiệp là một cao thủ của phái Không Ðộng, nên Vô Kỵ không thể nào chống cự lại.
Hai tên sư đệ của Công Viễn đã lấy dây tới trói Bất Hối và Vô Kỵ lại. Biết không còn hy vọng thoát nạn, Vô Kỵ vừa tức giận vừa hối hận đã trót chữa khỏi cho bọn người này. Y có ngờ đâu bọn người này lại đem ơn báo oán như thế.
Dãn Tiệp lại chửi tiếp:
- Tiểu súc sinh, mi chữa khỏi cho lão gia nên mi cho là đã thi ơn với lão gia phải không?
Chắc lúc nầy mi đang chửi rũa thầm lão gia chớ gì ?
Vô Kỵ đáp:
- Như vậy không phải là đem ơn báo oán hay sao? Ta với các ngươi vô thân vô cố, nếu ta không ra tay cứu chữa cho, thì bây giờ các ngươi có còn sống sao được?
Công Viễn xen lời nói:
- Hừ, lúc chúng tôi bị thương, chúng tôi đã để lộ thái độ rất xấu và lố bịch là khác. Cậu đã thấy hết, nếu cậu đem những chuyện ấy nói ra cho thiên hạ rõ, thì sau nầy chúng tôi còn mặt mũi nào mà làm người nữa? Hôm nay quả thực chúng tôi đói quá, nếu không có mấy miếng thịt ăn cho đỡ lòng thì chúng tôi cũng chẳng sống được. Cậu đã cứu giúp chúng tôi thì cũng nên cứu tới cùng.
Lúc nầy, mặt của Dãn Tiệp hung ác vô cùng còn Công Viễn cười khì khì, lộ vẻ nham hiểm hết sức.
Càng nhìn mặt chúng, Vô Kỵ càng sờn lòng lớn tiếng nói:
- Tôi là đệ tử của phái Võ Ðang, cô bé là đệ tử của phái Nga Mi. Các ngươi giết hai chúng tôi không sao, nhưng Võ Ðang thất hiệp và Diệt Tuyệt sư thái khi nào chịu để yên cho các người?
Công Viễn vừa cười vừa nói:
- Việc nầy chỉ trời biết, đất biết, cậu biết, tôi biết, chờ tới khi chúng tôi đã nuốt cậu vào bụng rồi, cậu hãy đi nói cho Trương Tam Phong hay cũng chưa muộn.
Dãn Tiệp ha hả cười và đỡ lời:
- Trong lúc bụng đói như cào thế nầy, dù là anh em ruột hay con ruột ta cũng phải xẻo một miếng thịt mà ăn tạm.
Nói xong, y quay lại quát bảo hai sư đệ của Công Viễn:
- Mau nhóm lửa lên. Còn đợi chờ gì nữa ?
Một tên vội nhặt cái chảo dưới đất đem ra suối lấy nước, còn một tên thì nhóm lửa.
Trong khi ấy, người thanh niên hiên ngang kia vẫn ngồi yên lặng, chẳng nói chẳng rằng.
Dãn Tiệp trợn mắt hỏi:
- Từ Tiểu Xá, dù chú không thích thịt dê cũng bị dính mùi hôi vào người.
Thanh niên nọ không hiểu nghĩ sao vội rút một lưỡi dao găm ra và nói:
- Ðệ tài nhứt là chọc tiết heo và dê.
Nói xong, y để dao lên mồm, một tay xách Vô Kỵ, một tay xách Bất Hối, tiến thẳng ra phía suối.
Thanh niên nọ xách Vô Kỵ và Bất Hối đi được mười mấy bước thì Công Viễn bỗng gọi theo:
- Tiểu Xá, chú chọc tiết chúng ở chỗ ấy được rồi, hà tất phải đi đâu xa nữa.
Tiểu Xá quay đầu lại trả lời, nhưng mồm y cắn lưỡi dao nên nói không rõ tiếng, không ai biết y nói gì. Nhưng chân y vẫn tiếp tục đi.
Công Viễn lại nói:
- Bảo chú chọc tiết ở chỗ ấy, sao chú lại đi nữa ?
Thì ra y là người giảo hoạt, đa mưu kế, thấy thần sắc của Tiểu Xá có vẻ