Triệu Minh lại nói :
- Tôi cứ thích nhắc nhở tới đấy. Tôi hỏi như vậy, công tử không chịu trả lời lại cứ đánh trống lảng như thế làm chi?
- Tôi chịu nhận, tôi cắn Hân cô nương còn nặng hơn cô cắn tôi nhưng lúc ấy vì cô ta nắm tay tôi mà võ công của tôi lại kém cô ta nhiều. Tôi giằng co mãi không sao thoát khỏi tay cô ta, lúc ấy tôi còn con nít nên cắn bừa tay của cô ta. Còn bây giờ cô khác tôi hồi ấy nhiều, cô có nhỏ như tôi hồi ấy đâu? Và tôi có nắm tay cô như cô ta nắm tay tôi định lôi tới đảo Linh Xà này đâu?
- Thế thì lạ thực. Lúc ấy cô ta lôi kéo công tử phải tới đảo Linh Xà này mà công tử nhất định không chịu tới. Sao bây giờ cô ta không mời mọc gì cả, công tử lại theo dõi cô ta tới đây? Có lẽ vì người đã lớn, trái tim cũng lớn theo nên thay đổi như vậy phải không?
Vô Kỵ xấu hổ, mặt đỏ bừng, vừa cười vừa đáp:
- Lần này cô gọi tôi tới đây chứ?
Thấy chàng nói như vậy, Triệu Minh cũng xấu hổ theo, nhưng trong lòng cảm thấy thích thú.
Hai người nhìn nhau, không nói năng gì cả, rồi cả hai đều quay đầu đi.
Triệu Minh cúi đầu, tỏ vẻ ngượng nghịu khẽ nói tiếp:
- Thôi được, chúng ta không cãi lý nữa. Nhưng công tử hãy nghe tôi nói câu này đã. Năm xưa công tử cắn cô ta một cái, khiến cô ta nhớ công tử mãi mãi. Cứ nghe lời của nàng vừa nói, đủ thấy nàng ta nhớ công tử suốt đời chứ không sai. Còn tôi cắn công tử một cái là cũng muốn công tử càng nhớ tôi mãi.
Tới lúc này,Vô Kỵ mới biết thâm ý của nàng, lòng cảm động vô cùng.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Tôi thấu cái xẹo ở tay Hân cô nương rất sâu, tôi mới nghĩ rằng, vì công tử cắn cô ta bị thương nặng như vậy, nên cô ta mới thương nhớ công tử thiết tha? Nếu tôi không cắn công tử bị thương nặng như cô ta thì... Nhưng tôi không thể nhẫn tâm cắn công tử bị thương nặng như vậy.
Tôi lại sợ cắn công tử không đau, công tử sẽ quên tôi ngay. Nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục tôi mới cắn công tử một cái như thế và bôi thêm thuốc Khứ Hư Tiêu Cơ Tán lên, để cho vết thương của công tử loét to ra, thì công tử mới nhớ tôi mãi mãi.
Thấy Triệu Minh có ý nghĩ ngây thơ như vậy, Vô Kỵ không sao nhịn được cười. Chàng nghe những lời chót, mới hay nàng ta có cử chỉ ngu dại như thế cũng vì quá yêu thương. Rốt cục, chàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Tôi không dám oán trách cô đâu, và sự thực tôi không biết cô có lòng tốt như thế. Nếu cô không nói ra thì tôi làm sao hiểu được thâm ý của cô? Sự thực cô chả phải làm như thế tôi cũng không sao quên cô được.
Triệu Minh thấy Vô Kỵ nói như thế liền hỏi tiếp:
- Tôi vẫn không tin công tử mến tôi như lời công tử vừa nói. Vì từ trước tới nay, tôi làm cho công tử bực mình nhiều hơn là tử tế.
- Từ giờ trở đi, quý hồ cô nương đừng có làm cho tôi bực mình nữa là xong.
Nói tới chàng cầm tay Triệu Minh đưa lên trên miệng của mình và nói tiếp:
- Bây giờ tôi cũng cắn cô nương một cái, để cô nương phải nhớ tôi mãi mãi mới được.
Triệu Minh hổ thẹn vô cùng vội dang tay ra, chạy tới cửa khoang thuyền mở cửa khoang định phi thân ra bên ngoài thì vừa va chạm phải Tiểu Siêu.
Nàng kinh hãi giựt mình và nghĩ thầm:
- Nguy tai! Có lẽ con nhỏ này đã nghe thấy hết lời nói của hai ta rồi cũng nên? Như vậy thực xấu hổ chết đi được?
Mặt đỏ bừng, nàng vội chạy lên bong thuyền để lánh mặt.
Tiểu Siêu đi tới trước mặt Vô Kỵ và thưa rằng:
- Thưa công tử, tôi trông thấy Kim Hoa Bà Bà và cô bé xấu xí đi về phía bên kia, mỗi người vác một cái túi lớn, không biết họ định làm trò quái gì thế?
Vô Kỵ thấy Tiểu Siêu vào đột ngột như thế cũng sợ nàng ta nghe thấy lời mình nói với Triệu minh nên Tiểu Siêu nói xong chàng chỉ ầm ừ mấy ttiếng.
Giây phút sau, chàng mới định thần và hỏi lại:
- Có phải hai người đi về phía Bắc, lên trên đỉnh núi tiến về chỗ cái nhà nhỏ không?
- Thưa không phải, họ đi về phía Ðông Bắc, hình như vừa đi vừa cãi lộn với nhau. Trông mặt Kim Hoa Bà Bà có vẻ tức giận lắm.
Thấy Tiểu Siêu nói như vậy, Vô Kỵ liền lên trên boong thuyền và đi về phía đàng đuôi.
Xa xa chàng trông thấy Triệu Minh đang đứng mải chăm chú nhìn xuống mặt bể, nhưng không quay người lại.
Cả hai cùng đứng yên như vậy cho tới mặt trời lặn mới trở xuống dưới khoang.
Cơm nước xong, Vô Kỵ nói với Triệu Minh và Tiểu Siêu rằng:
- Tôi đi dò thám nghĩa phụ. Hai cô ở lại thuyền canh gác, vì đi nhiều người sẽ bị Kim Hoa Bà Bà biết liền.
Triệu Minh đáp:
- Công tử không nên đi vội, chờ trời tối hẳn hãy đi thì hơn.
Vô Kỵ tán thành ý kiến của nàng, nhưng vì nhớ thương nghĩa phụ quá, chàng đợi chờ một canh ấy, tựa như đợi chờ mười năm vậy.
Thấy trời đã tối, chàng đứng dậy nhìn Triệu Minh và Tiểu Siêu mỉm cười rồi đi ra ngoài khoang. Triệu Minh liền cởi thanh Ỷ Thiên Kiếm xuống đưa cho chàng và nói:
- Công tử đem thanh kiếm này để phòng thân thì hơn.
Vô Kỵ ngạc nhiên rồi nói:
- Thôi cô nương cứ giữ lấy để phòng thân thì hơn.
- Không, vì không hiểu tại sao tôi cảm thấy lo ngại vô cùng công tử cứ đem theo thì hơn.
- Cô nương lo ngại gì thế?
- Tôi cũng không hiểu tại sao cả, nhưng tôi thấy Kim Hoa Bà Bà là người giảo hoạt khôn lường. Và Trần Hữu Lượng lại nhiều quỷ kế. Hơn nữa tôi không biết nghĩa phụ của công tử có tin công tử là người con nuôi của ông ta không... Hà, đảo này tên là Linh Xà chưa biết chừng trên đảo này có những thú dữ rắn độc rất lợi hại? ... Huống hồ...
Nói tới đó, nàng ngừng lời, Vô Kỵ vội hỏi:
- Huống hồ cái gì?
Triệu Minh giơ tay lên để vào mồm, làm điệu cằn, rồi khúc khích cười.
Vô Kỵ biết nàng nói Hân Nhi người em họ của mình nên chàng lắc đầu xua tay mấy cái rồi nhảy đi luôn.
Triệu Minh liền gọi với:
- Ðỡ lấy!
Nàng vừa nói vừa ném thanh Ỷ Thiên Kiếm cho chàng.
Chàng vội bắt lấy thanh bảo kiếm, trong lòng thấy ấm áp và nghĩ thầm:
- Nàng tin ta như vậy, dám cho ta mượn cả thanh Ỷ Thiên Kiếm nữa.
Chàng cột thanh bảo kiếm lên trên vai, rồi giở khinh công ra đi về phía Bắc của hòn đảo.
Vừa đi vừa nhớ tới lời nói của Triệu Minh chỉ sợ trong những bụi lau có những thú dữ và rắn độc ẩn núp, nên chàng rất cẩn thận, và cứ kiếm những nơi không có cỏ lau mà đi. Ði được một lát, chàng đã tới dưới chân núi, chàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên thấy căn nhà lá ở trên đỉnh núi tối đen như mực, liền nghĩ thầm:
- Có lẽ nghĩa phụ ta đã ngủ say chắc.
Chàng nghĩ như vậy, nhưng lại nghĩ tiếp:
- Nghĩa phụ ta mù hai mắt, thì thắp đèn làm chi? Biết đâu ông ta vẫn chưa ngủ...
Chàng đang suy nghĩ, bỗng văng vẳng nghe trên lưng núi ở phía trái có tiếng người nói vọng tới. Chàng vội bò tới nơi có tiếng nói đó.
Nhưng khi tới nơi chàng lại không nghe gì hết. Lúc ấy chỉ có tiếng gió Bắc thổi vào bụi cây có tiếng kêu "xào xào" thôi.
Chàng lại bò về phía trước bốn năm trượng, bỗng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ của một người đang nói chuyện với một người khác:
- Sao mi còn không ra tay đi còn cứ đứng chần chừ mãi như thế làm chi?
Chàng nhận ra người đó chính là Kim Hoa Bà Bà, còn người trả lời mụ ta là Hân Nhi, chàng nghe người em họ của mình đáp:
- Bà làm như thế, không nên không phải với người bạn cũ tí nào, Tạ đại hiệp giao hảo với bà mấy chục năm liền, nên ông ta rất tin bà mới theo bà về Trung Nguyên như vậy.
Kim Hoa Bà Bà cười nhạt trả lời:
- Y tin ta ư? Buồn cười thật. Mi hãy còn ít tuổi, trẻ con không biết gì hết. Nếu y tin ta sao y không cho ta mượn thanh bảo đao. Sở dĩ y theo ta trở về Trung Nguyên là muốn tìm đứa con nuôi của y đấy chứ.
Thấy người đối đáp, Vô Kỵ biết Kim Hoa Bà Bà đang hạ độc kế hãm hại nghĩa phụ mình để cướp lấy thanh bảo đao. Vì vậy chàng bò lên mấy trượng nữa để nghe cho rõ.
Trong bóng tối chàng đã trông thấy hình bóng lom khom của Kim Hoa Bà Bà. Chàng còn nghe có tiếng kêu "coong" ở trước mặt bà như đồ kim khí va chạm vào núi đá vậy. Một lát sau có một tiếng kêu như thế nữa. Chàng ngạc nhiên vô cùng, nhưng sợ hai người phát giác nên không dám tiến tới gấn.
Chàng lại nghe thấy Hân Nhi nói tiếp:
- Bà định cướp bảo đao Ðồ Long của ông ta sao không giao chiến thẳng thắn, như vậy mới phải là hành vi của một người anh hùng. Kim Hoa Ngân Diệp của Linh Xà đảo đã oai trấn giang hồ bấy lâu nay, nếu bây giờ Bà Bà làm như vậy, thế nào chả bị thiên hạ hảo hán chê cười. Dù Bà Bà có cướp được thanh bảo đao đó đánh bại được nữ đệ tử phái Nga Mi đi chăng nữa cũng không vẻ vang gì mà.
Kim Hoa Bà Bà cả giận đứng thẳng người lên quát mắng:
- Con nhãi năm xưa ai đã cứu mi thoát chết, trong khi cha mi đang định giết mi? Bây giờ mi đã lớn rồi, không nghe lời Bà Bà này dạy bảo nữa. Tên Tạ Tốn có họ hàng thân thích với mi đâu, sao mi cứ bênh y như thế?
Tuy tức giận và quát mắng, Kim Hoa Bà Bà không vẫn không dám nói lớn, vì sợ Tạ Tốn nghe. Sự thật chỗ đứng của Kim Hoa Bà Bà còn cách nhà lá của Tạ Tốn rất xa, dù có lớn tiếng nói cũng chưa chắc nghe được nhưng Kim Hoa Bà Bà vẫn sợ hãi. Hân Nhi liền vứt cái túi đang vác trên vai xuống, liền có tiếng kêu "lẻng kẻng" đồng thời nàng nhảy lùi về phía sau ba bước.
Kim Hoa Bà Bà lại quát mắng tiếp:
- Mi làm gì thế. Bây giờ mi có lông cánh đầy đủ muốn bay phải không?
Hân Ly đáp:
- Thưa Bà Bà, con không bao giờ dám quên ơn Bà Bà, nhưng đại hiệp là nghĩa phụ của anh ấy.
Trong thế gian nầy không có ai ngu như mi cả, tiểu tử họ Trương đã rớt xuống thung lũng sâu muôn trượng như thế và mi lại nhge thấy Võ Liệt và Thanh Anh nói với nhau, bảo thằng nhỏ ấy đã chết rồi mà mi vẫn còn bắt chúng đem về tra khảo. Chúng đã khai đúng như thế, chẳng lẽ chuyện như vậy còn là chuyện giả hay sao? Có lẽ bây giờ xương cốt của thằng nhỏ họ Trương đã hóa thành tro rồi cũng nên, mà mi vẫn còn nhớ nhung y như vậy thật buồn cười.
-Thưa Bà Bà, dù sao con không thể quên anh ta được, cũng như Bà Bà đã nói... cái gì oan nghiệp kiếp trước...
Kim Hoa Bà Bà thở dài một tiếng rồi đổ giọng ôn hòa và nói tiếp:
- Ðừng nói năm xưa, thằng nhỏ ấy không chịu theo mi tới đảo Linh Xà nầy, mà dù nó có theo tới đây và đã kết thành phu phụ với con đi chăng nữa, thì nó cũng đã chết rồi, con đợi chờ sao được, cũng may nó chết sớm như vậy, nếu nó còn sống mà bây giờ trong thấy mặt con xấu xí như thế này, ta dám chắc y không khi nào yêu con đâu. Vậy con trông thấy yêu một thiếu nữ khác thì lòng con sẽ ra sao?
Thấy Hân Ly không nói năng gì hết. Kim Hoa Bà Bà lại nói tiếp:
- Không nói gì người khác cứ nói Chu cô nương của phái Nga Mi mà thấy trò ta đã bắt tới đây xinh đẹp như thế, thằng nhỏ họ Trương trông thấy thề nào cũng phải động lòng. Lúc ấy con giết Chu cô nương hay giết thằng nhỏ. Hù, hù... nếu con không luyện môn võ công này thì con vẫn là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng bây giờ cái gì cũng khỏi nói nữa.
-Y đã chết rồi mặt con cũng đã bị hủy rồi còn biết nói năng chi nữa? Nhưng Tạ đại hiệp là nghĩa phụ của anh ta, con xin Bà Bà đừng có đụng tới một sợi lông chân của ông ta, con chỉ yêu cầu Bà Bà có điều này thôi, còn việc gì con cũng nghe lời Bà Bà dạy bảo.
Nói xong, nàng quỳ ngay xuống dưới đất. Thì ra Kim Hoa Bà Bà với Hân Ly đi đến Băng Hỏa đảo đón Tạ Tốn về, vì đường sá xa xôi, nên cả hai đi lẫn về tốn mất gần một năm trời và khi về tới Trung Nguyên, Kim Hoa Bà Bà không lai vãng với ai hết, vì thế việc Vô Kỵ lên làm Giáo chủ của Minh Giáo tuy đã đồn ầm khắp trong võ lâm mà Kim Hoa Bà Bà với Hân Ly không hay biết gì hết.
Kim Hoa Bà Bà ngẫm nghĩ giây lát rồi lại nói tiếp:
- Thôi được, con đứng dậy đi.
Hân Ly mừng rỡ vô cùng vội đáp:
- Cám ơn Bà Bà.
Ta nhận lời con, không giết y, nhưng ta thế nào cũng phải lấy được thanh bảo đao Ðồ Long mới thôi...
-Nhưng...
Kim Hoa Bà Bà vội ngắt lời nàng và quát bảo:
- Ðừng có nói lôi thôi nữa. Mi còn muốn làm cho Bà Bà này tức giận phải không?
Nói xong, bà ta giơ tay ném một cái, liền có tiếng kêu "coong" ngay.
Tiếp theo đó chỉ thấy bà ta giơ hai tay lên ném lia lịa và vừa ném vừa đi.
Hân Ly ôm đầu, ngồi trên một tảng đá nức nở khóc.
Vô Kỵ thấy nàng thương yêu mình như vậy trong lòng cảm động vô cùng.
Qua một lát sau, Kim Hoa Bà Bà ở ngoài mười mấy trượng quát bảo:
- Mau đưa ta.
Bất đắc dĩ Hân Nhi đành phải đưa hai cái túi vải ấy cho mụ.
Vô Kỵ thấy nàng đi tới gần Kim Hoa Bà Bà liền đuổi theo mấy bước nhìn xuống đất xem.
Chàng kinh hãi vô cùng, vì thấy dưới mặt đất cứ cách hai ba thước là có một mũi kim dài bảy tám tấc, cắm sâu vào trong đá.
Mũi kim bén nhọn khôn tả, chàng càng nhìn càng hoảng sợ, liền nghĩ thầm:
- Ðúng Kim Hoa Bà Bà địch không nổi nghĩa phụ ta, nên mới phải cắm kim dưới đất như thế. Mụ ta tưởng nghĩa phụ ta mắt mù, cắm kim châm như thế để cho nghĩa phụ mình dẫm phải dù không chết cũng bị thương nặng. Mụ ta xếp đặt như vậy ác độc thật. Mụ biết nếu ném bằng ám khí thể nào nghĩa phụ ta cũng nghe thấy tiếng gió tránh né hay chống đỡ. Nhưng xếp đặt như vậy thế nào nghĩa phụ ta cũng mắc kế. Nhưng tại sao mụ già ác độc ấy lại gọi nghĩa phụ ta là Tạ hiền đệ, không biết trước kia tình giao hảo giữa hai người có mật thiết không? Nếu phải, ta hãy đợi hai người giở mặt với nhau rồi ta sẽ tố cáo ác kế của mụ ta cho nghĩa phụ hay. Ngày hôm nay, trời đã để cho ta được tới đây, tất nhiên ta không để cho nghĩa phụ bị thương được.
Chàng quyết định như vậy, liền bó gối ngồi ở phía sau đó để chờ.
Bỗng có một luồng gió mạnh thổi tới, trong tiếng gió có lẫn tiếng lá cây rụng. Chàng biết ngay không phải tiếng lá rụng mà là tiếng chân của một người có khinh công rất cao siêu vừa nhảy tới chỗ cạnh mình. Chàng vội quay người lại nhìn, liền thấy một người có thân hìng gầy gò bé nhỏ bước đi rất lẹ, đang rón rén đi tới.
Người đó chính là Trần Hữu Lượng, trưởng lão của Cái Bang, tay y cầm một con đao rất mỏng nhưng dùng một miếng vải bọc ngoài đao để cho ánh sáng đao khỏi thấp thoáng.
Chàng thấy hành vi của Hữu Lượng lén lút như vậy, liền nghĩ thầm:
- Triệu Minh thông minh thật, nàng đoán việc gì cũng đúng. Quả nhiên việc này không phải là hiền lành.
Chàng đang nghĩ, bỗng nghe thấy Kim Hoa Bà Bà lớn tiếng kêu gọi:
- Tạ hiền đệ có cẩu tặc không sợ chết đến đấy.
Vô Kỵ giật mình kinh hãi, nghĩ thầm:
- Kim Hoa Bà Bà lợi hại thật. Chẳng lẽ bà ta phát giác tung tích của ta chăng. Nhưng không có lý nào mụ ta lại hay biết ta ẩn núp ở nơi đây được?
Chàng thấy Hữu Lượng nằm yên trong bụi cỏ không dám cử động chút nào.
Chàng liền tiến lên mấy trượng, sở dĩ chàng tới gần như thế là phòng nghĩa phụ có bị Kim Hoa Bà Bà ám hại thì mình mới ra tay cứu kịp.
Một lát sau, chàng thấy một bóng người to lớn trong căn nhà bé nhỏ ở phía trước núi bước ra.
Người đó chính là Tạ Tốn.
Chàng thấy nghĩa phụ mình đứng trước nhà không nói năng gì hết.
Kim Hoa Bà Bà lại lớn tiếng nói tiếp:
- Tạ hiền đệ, đối với người bạn cũ thì đề phòng cẩn mật đến thế mà đối với người ngoài thì lại tin cậy như vậy. Ngày hôm nay hiền đệ để y tẩu thoát bây giờ y quay trở lại để tìm kiếm hiền đệ đấy.
Tạ Tốn lạnh lùng đáp:
- Tạ Tốn tôi là người thật thà suốt đời bị người ta lừa gạt. Hữu Lượng lại quay trở lại kiếm ta làm chi?
Kim Hoa Bà Bà lại nói tiếp:
- Những tiểu nhân giả hoạt nầy lý đến chúng làm chi. Ngày hôm nay, lúc hiền đệ tha chết cho y có biết y đang giở trò gì không. Y chuẩn bị sẳn hai thế võ, một là Sư Tử Bát Thố của phái Võ Ðang và một là Giáng Ma Thích đấu thức. Hà hà, hiền đệ có biết y chuẩn bị hai thế võ đó để định đối phó với ai không?
Tiếng cười của Kim Hoa Bà Bà như tiếng cú kêu trong đêm khuya nghe càng rùng rợn thêm.
Tạ Tốn ngẩn người ra, đã biết lời nói của Kim Hoa Bà Bà không sai chút nào, chỉ vì mắt mình mù, nên mới bị mắc hỡm Hữu Lượng.
Nghe Kim Hoa Bà Bà nói xong, Kim Mao Sư Vương lạnh lùng đáp:
- Tạ Tốn tôi bị người ta lừa dối đã nhiều lần rồi, chứ lần này có phải lần đầu tiên đâu. Những quân hèn mạt như vậy, trên giang hồ nhiều lắm, giết một tên thì chỉ thiếu một tên thôi chứ không thể nào giết sạch chúng được. Hàn phu nhân cũng là bạn tốt của tôi, tại sao lúc ấy trông thấy lại không cho tôi hay, có phải định tâm chọc tức tôi đấy không?
Lão anh hùng vừa nói tới đó, đột nhiên phi thân tới trước mặt Hữu Lượng nhanh như điện chớp vậy.
Hữu Lượng kinh hãi vô cùng, giơ đao lên chém liền.
Nhưng Tạ Tốn đã giơ tay trái lên chộp lấy con đao của y và dùng tay phải tát cho y ba cái bạt tai liền.
Tiếp theo đó Kim Mao Sư Vương chộp cổ Hữu Lượng và nói:
- Lúc nãy ta muốn giết mi như giết một con gà vậy. Nhưng Tạ Tốn đã nói trước cho phép mi mười năm sau quay trở lại kiếm ta. Nên bây giờ ta lại tha cho mi một lần nữa. Nếu lần sau ta còn gặp mi, tất nhiên ta không thể nào tha thứ được nữa.
Nói xong Tạ Tốn khẽ vứt tên nọ xuống dưới sườn núi liền.
Vô Kỵ thấy chỗ Hữu Lượng bị rớt xuống đúng là nơi Kim Hoa Bà Bà đã cắm sẳn những ngọn kim châm. Chàng đoán chắc, tên nọ bị rớt xuống đụng phải những mũi nhọn đó thể nào cũng kêu đau. Như vậy âm mưu độc kế của Kim Hoa Bà Bà sẽ bại lộ liền. Ngờ đâu, Kim Hoa Bà Bà đã lẹ tay đưa cây thiết quài ra, đẩy người Hữu Lượng một cái, tên đệ tử Cái Bang ấy liền bị đẩy bắn ra ngoài mấy trượng.
Ðồng thời mụ già đó lại nói với theo:
- Từ nay mi còn bước lên Linh Xà đảo của mụ già này, ta sẽ giết chết một trăm đệ tử của Cái Bang liền. Kim Hoa Bà Bà nói được làm được. Ngày hôm nay hãy thưởng cho mi một bông Kim Hoa trước.
Nói xong, mụ ta giơ tay trái lên ném một cái, liền có ánh sáng vàng thấp thoáng, và tiếng kêu "bộp" một tiếng, má bên phải của Hữu Lượng bị một bông Kim Hoa ném trúng liền. Bị bông hoa vàng ấy cắm ngay vào má, Hữu Lượng không sao nói lên được, nên y cứ giơ tay lên má, cắm đầu chạy xuống dưới núi luôn.
Lúc ấy Tạ Tốn đã đi tới chỗ cách trận kim nhọn không đầy ba trượng.
Vô Kỵ ẩn núp ở sau tảng đá đang ở phía trước lão hiệp, bây giờ hóa ra ở phía sau, nội công của chàng cao siêu hơn của Hữu Lượng rất nhiều nên chàng nín thở mà Tạ Tốn với Kim Hoa Bà Bà không hay biết gì hết.
Kim Hoa Bà Bà quay người lại khen ngọi:
- Tai của Tạ hiền đệ thính thật, nếu người không biết không ai dám bảo hiền đệ mắt mù đâu. Phen nầy hiền đệ trở về Trung Thổ thế nào cũng hoành hành trên hai mươi năm là ít.
Tạ Tốn đáp:
- Hàn phu nhân đừng có ngợi khen tôi như thế làm chi nữa. Nếu tai tôi thính như phu nhân nói thì sao tôi không biết tên nọ đã sửa soạn hai thế võ. Bây giờ tôi chỉ mong hay được tin tức của Vô Kỵ rồi tôi chết cũng cam tâm. Tôi có rất nhiều người thù oán, nên cái chết của