Tạ Tốn lại nói tiếp:
-Cháu tu luyện năm năm sẽ tiểu thành. Nhưng cháu có biết ta truyền thụ tâm pháp cho cháu để làm chi không?
Hân Ly đột nhiên khóc lớn thành tiếng và đáp:
- Cháu... cháu biết lắm! Nhưng cháu... không thể nào làm như thế được!
Tạ Tốn quát lớn:
- Cháu biết gì nào? Tại sao lại không làm được?
Nói xong, Kim Mao Sư Vương giơ chưởng lên định đánh xuống nếu Hân Ly mà nói sai thì bị Kim Mao Sư Vương giết chết liền!
- Cháu biết công công bảo cháu tìm kiếm Vô Kỵ và truyền thụ môn võ công này cho anh ấy. Cháu biết công công muốn cháu luyện thành võ công thượng thặng xong, để đi bảo vệ cho anh Vô Kỵ và không để cho những kẻ khốn nạn ám hại anh ấy nhưng... nhưng...
Hân Ly chỉ nói được hai chữ "nhưng" rồi khóc oà lên.
Tạ Tốn liền đứng dậy quát:
- Nhưng cái gì cơ chứ? Có phải con ta, Vô Kỵ đã mất mạng rồi chăng?
Hân Ly ngã luôn vào lòng Tạ đại hiệp, càng lớn tiếng khóc thêm rồi nức nở:
- Anh ấy... sáu năm trước đây, ở Tây Vực... rớt xuống vực thẳm chết rồi.
Tạ Tốn nghe nói, người run lẩy bẩy liền hỏi:
- Có thực không?
- Thực đấy! Cha con Võ Liệt đã trông thấy anh ấy chết. Cháu đã dùng Thiên Thù Thủ điểm vào người chúng bảy lần rồi lại cứu chúng sống bảy lần mới bắt chúng thốt ra tin đó, như vậy cháu chắc không thể nào là giả nữa.
Tạ Tốn ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng rất bi đát rồi nước mắt tuôn rơi lã chã.
Vô Kỵ thấy cô em họ với nghĩa phụ của mình đau đớn như vậy không sao chịu nổi, định nhảy ra nhận cả hai người nhưng Kim Hoa Bà Bà đã lên tiếng nói:
- Tạ hiền đệ! Con nuôi của Tạ hiền đệ chết rồi, hiền đệ còn giữ thanh bảo đao Ðồ Long này làm chi nữa, chi bằng cho tôi mượn đi có hơn không?
Tạ Tốn với giọng khàn khàn đáp:
- Phu nhân giấu diếm tôi hoài, làm tôi đau khổ mãi. Muốn lấy thanh bảo đao này thì hãy giết tôi trước đã!
Nói xong, Kim Mao Sư Vương khẽ đẩy Hân Ly sang bên, rồi xé luôn vạt áo ở phía đằng trước ném vào mặt Kim Hoa Bà Bà để tỏ cho Bà Bà hay đã cắt bào đoạn nghĩa, từ nay không còn tình nghĩa gì với nhau nữa!
Khi Hân Ly kể tin Vô Kỵ chết cho Tạ Tốn hay, Kim Hoa Bà Bà định chạy lại ngăn cản, nhưng sực nghĩ thầm:
- Tạ Tốn hay tin đứa con nuôi bị chết như vậy thế nào tâm thần cũng bấn loạn, ta sẽ nhân cơ hội xông lại cướp lấy bảo đao, như vậy thế nào cũng thành công.
Nghĩ đoạn, mụ ta mới chỉ ngồi đó yên lặng và cười nhạt thôi chớ không nói năng gì hết!
Vô Kỵ liền nghĩ thầm:
- Ta có nên tiến lên lúc này nói rõ cho hai người hay để cho hai người khỏi đau lòng và cũng để cho Kim Hoa Bà Bà với nghĩa phụ ta khỏi bị tiêu hao nghĩa khí.
Chàng nghĩ đến đó bỗng nghe thấy phía bên trái có tiếng hô hấp rất nhỏ và thấy có người đang bò lần về phía mình. Tiếng hô hấp đó rất nhỏ, chỉ có tai chàng rất thính mới nghe được mà thôi, chàng liền nghĩ tiếp:
- Thế ra Kim Hoa Bà Bà ngấm ngầm mai phục những tay lợi hại trợ giúp? Như vậy thì ta cũng không nên hiện thân ra vội, để chờ xem...
Chàng liền nghe thấy có tiếng khí giới bay vù vù, mới hay Tạ Tốn và Kim Hoa Bà Bà đã ra tay đấu với nhau rồi.
Chàng đưa mắt nhìn thấy Tạ Tốn xử dụng bảo đao như một con rồng đen, lúc nhanh lúc chậm biến hóa vô chừng. Còn Kim Hoa Bà Bà sợ bảo đao sắc bén, cứ chạy quanh đại hiệp chứ không dám tới gần. Hễ thấy đại hiệp sơ hở thí bà ta xông vào tấn công tức thì.
Chờ tới khi Tạ Tốn quay đao lại chém thì bà ta lại nhảy ra ngoài tránh nó luôn. Hai người đều thuộc biết võ công của nhau nên ít ra phải đánh vài trăm hiệp mới có thể phân biệt được ai hơn ai kém. Tạ Tốn thì có bảo đao sắc bén, còn Kim Hoa Bà Bà khinh đại hiệp hai mắt không thấy đường, vì vậy hai người cứ phải dùng mưu trí ra mà đấu với nhau.
Ðang lúc ấy bỗng nghe có hai tiếng kêu "soẹt soẹt" và có ánh sáng vàng thấp thoáng. Thì ra Kim Hoa Bà Bà đã xử dụng hai bông hoa vàng để tấn công lên đối thủ.
Tạ Tốn múa thanh đao Ðồ Long gạt về phía đó, hai bông hoa vàng liền dính luôn vào bảo đao tức thì.
Thì ra bông hoa đó chế bằng gang, bên ngoài bọa vàng mà thanh đao Ðồ Long lại chế bằng chất nam châm nên hai bông hoa vàng kia mới bị bảo đao hút dính như vậy. Nếu thanh đao Ðồ Long không có chất đá nam châm như thế thì chưa chắc Tạ Tốn đã chống đỡ nổi hai bông hoa vàng đó của bà ta!
Kim Hoa Bà Bà thấy ném luôn tám bông hoa ra đều bị thanh đao Ðồ Long hút hết, bà ta bực mình vô cùng, ho lên một tiếng, vội lấy nốt mười sáu mười bảy bông hoa nữa ra, nhắm Tạ Tốn ném tới luôn khiến bảo đao của Tạ Tốn không biết đâu mà dính nữa, vì dính được bông hoa bên phía Ðông thì không dính nổi những bông hoa ở phía Tây bắn tới. Nên Kim Mao Sư Vương đành phải dùng tay áo phe phẩy. Nhờ vậy tay áo của đại hiệp hất đi được bảy tám bông hoa, còn con đao thì dính được tám bông, rồi đại hiệp quát lớn:
- Hàn phu nhân trước nay vẫn tự xưng là Tỷ Sam Long Vương nhưng phu nhân có biết, biệt hiệu của mình rất kỵ với thanh đao hay không?
Kim Hoa rùng mình một cái, có vẻ sợ hãi liền.
Nên rõ, người giỏi võ nào cũng sợ kỵ húy, vì vậy mụ ta liền nghĩ thầm:
- Ta tự xưng là Long Vương, mà con đại đao kia lại tên Ðồ Long (giết rồng) quả thật rất bất lợi cho ta.
Nghĩ đoạn, Bà Bà cất tiếng cười và nói tiếp:
- Biết đâu chiếc gậy Sát Sư Trượng của tôi lại chẳng giết chết sư tử mù trước?
Nói xong, bà ta múa gậy tấn công Tạ Tốn luôn. Vội trầm vai tránh né, Tạ Tốn bỗng kêu "ủa" một tiếng, và đi loạng choạng mấy bước, nên vai trái của đại hiệp bị gậy của Bà Bà đánh trúng liền. Nhờ có bước đi loạng choạng và vai trầm xuống đôi chút, Tạ Tốn có bị đánh trúng gậy ấy thực, nhưng chỉ bị thương rất nhẹ thôi.
Vô Kỵ thấy vậy cả mừng và khen ngợi thầm.
Vô Kỵ thấy Tạ Tốn giả bộ làm như tránh né không kịp, để chịu một gậy ấy.
Chàng liền nghĩ tiếp:
- Nghĩa phụ chỉ cần hất những bông hoa dính ở trên tay áo vào người của đối thủ, như vậy Kim Hoa Bà Bà thế nào cũng phải lùi sang bên trái, rồi nghĩa phụ giở thế Thiên Sơn Vạn Thủy ra chém luôn. Bà Bà sợ bảo đao sắc bén thế nào cũng lui sang bên trái nữa. mụ ta lui luôn hai lần như vậy, sức lực tất phải giảm bớt. Nghĩa phụ vận ngay nội công, đẩu tám bông kim hoa dính ở trên thanh đao, bắn luôn vào mình của đối thủ thì kẻ địch thế nào cũng bị thương nặng ngay.
Chàng vừa nghĩ xong, quả nhiên đã thấy có ánh sáng vàng thấp thoáng liền .
Chàng thấy Tạ Tốn đã hất những bông hoa dính ở trong tay áo bắn luôn vào người của địch thủ, và quả nhiên Kim Hoa Bà Bà lui về phía trái thực.
Vô Kỵ bỗng nghĩ ra một việc, liền kêu thầm:
- Ối chà nguy tai, thì ra Kim Hoa Bà Bà đã tương kế tựu kế?
Lúc ấy, võ công của chàng đã luyện tới mức tột độ, nên hai tay cao thủ kia muốn giở thế võ gì ra đối địch với nhau, chàng cũng hay biết trước liền.
Chàng lại thấy Tạ Tốn hất những kim hoa dính ở trên đao bắn vào thân hình của đối thủ. Chỉ thấy Kim Hoa Bà Bà kêu "ối chà" một tiếng, rồi chân đi loạng choạng và nhảy lùi về phía sau mấy bước.
Tạ Tốn là người rất quyết liệt, đã cắt vạt áo đoạn nghĩa với Kim Hoa Bà Bà rồi, nên ra tay không nhường nhịn chút nào. Y biết Bà Bà đã vấp một cái suýt ngã, liền nhảy xổ lại múa đao chém kẻ địch luôn.
Y bỗng nghe Hân Ly lớn tiếng gọi:
- Cẩn thận, dưới chân có kim châm đấy.
Tạ Tốn nghe thấy Hân Ly kêu như vậy, ngẩn người ra định thâu chân ngừng bước, nhưng đã muộn rồi. Ðồng thời đại hiệp còn nghe thấy tiếng kêu "vèo vèo" liên hồi, và có tới mười mấy bông Kim hoa phi tới.
Lúc ấy Tạ Tốn đang lơ lửng trên cao, không sao lui về phía sau tránh né được.
Thì ra Kim Hoa Bà Bà đã suy tính từ trước, mụ ta định tâm lùi như thế và chờ đợi khi Tạ Tốn nhảy xổ tới, liền ném luôn Kim hoa, bắt buộc đối thủ phải đưa người sang và hạ thân xuống để tránh né, như vậy địch thủ thế nào cũng dẩm phải những mũi kim sắc bén của mụ đã xếp đặt sẳn.
Quả nhiên Tạ Tốn phải hạ chân xuống chỗ có kim và tay thì múa đao để chống đỡ những bông Kim hoa của đối phương.
Trong lúc y đang hạ chân xuống bỗng nghe thấy có một tiếng kêu "coong coong" rất khẽ. Y thấy đã đứng xuống đất rồi, mà không việc gì hết, liền rờ xem, thấy xung quanh có những mũi kim rất sắc bén cắm sâu vào trong đá thực, riêng mấy mũi kim chỗ y đứng đã bị người nào dùng đá ném gãy hết.
Y vừa kinh hãi, vừa cả giận, trong lòng nghĩ:
- Xét thủ pháp dùng đá nhỏ ném gãy kim như vậy, chỉ có thiếu niên của Cự Kình Bang ném bảy viên đá hồi nãy mới có thể ném trúng được như thế thôi? Y ẩn núp gần đây dòm ngó đã lâu mà ta không hay biết gì hết, đủ thấy khinh công của y lợi hại biết bao?
Ðại hiệp càng nghĩ càng hoảng sợ, mồ hôi lạnh toát ra như mưa.
Vừa rồi cả hai người đều xử dụng kế khổ nhục để ám hại nhau. Tạ Tốn chịu để cho đối thủ đánh một gậy vào vai thực, và Kim Hoa Bà Bà cũng chịu để cho hai bông Kim hoa bắn trúng. Tuy hai người đều không bị thương nặng, nhưng cả hai cũng thấy vết thương khá đau, vì sức đánh và sức ném của đối thủ mạnh hơn sức của người thường nhiều, nên Kim Hoa Bà Bà phải ho mấy tiếng, rồi quay về phía Vô Kỵ ẩn núp lên tiếng hỏi:
- Tiểu tử của Cự Kình Bang kia tên họ là chi? Sao dám phá bĩnh Bà Bà đôi ba phen như thế để làm chi?
Vô Kỵ chưa kịp trả lời thì đột nhiên thấy có ánh sáng thấp thoáng và thấy Hân Ly kêu "hự" một tiếng, nàng đã bị ba bông hoa bắn trúng.
Thì ra Kim Hoa Bà Bà nhận ra võ công của Vô Kỵ không kém gì mình nên mụ mới ra tay trừng trị Hân Ly trước và đoán chắc Vô Kỵ thế nào cũng ra tay cản trở, vì vậy mụ ta nói chuyện với Vô Kỵ để cho chàng không phòng bị rồi mụ ta liền trái tay ném luôn ba bông hoa vào ngực Hân Ly.
Mục tiêu của mụ ta chính là chỗ chí mạng của nàng nọ, nên Vô Kỵ mới kinh hãi phi thân ra bắt hai bông hoa đó, và vừa hạ chân xuống đất liền ôm ngay Hân Ly vào lòng.
Lúc ấy Hân Ly còn tỉnh bỗng thấy một người đàn ông có râu, ôm mình vào lòng, nàng vội dùng tay kháng cự, nhưng nàng vừa dùng sức, mồm đã phun ra mấy đống máu tươi liền!
Vô Kỵ liền tĩnh ngộ ngay, vôi giơ tay lên xoa mặt và bỏ bộ râu ra.
Hân Ly đã trông thấy rõ mặt chàng liền kêu gọi:
- Anh A Ngưu! Anh đấy à? Trời ơi!...
Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Phải! Chính tôi đây!
Lúc đó Hân Ly mới khoan tâm và chết giấc liền.
Vô Kỵ thấy nàng bị thương nặng không dám rút mũi ám khí trong người nàng ra, chỉ điểm những nơi yếu huyệt để tim của nàng khỏi ngừng đập mà thôi.
Chàng nghe thấy Tạ Tốn lớn tiếng nói:
- Các hạ hai lần ra tay cứu giúp, Tạ Tốn tôi xin cảm ơn vô cùng!
Vô Kỵ nức nở khóc:
- Nghĩa... Nghĩa... hà tất...
Ðang lúc ấy từ đằng xa bỗng có một tiếng "coong" vọng tới, tiếng kêu đó rất khẽ nhưng nghe rất êm tai.
Tạ Tốn, Vô Kỵ cả Kim Hoa Bà Bà đều nghe tiếng kêu đó, cả ba đều rùng mình kinh hãi, vì ba người nghe tiếng động đó không khác gì như một tiếng sấm động vang cả trời đất vậy, nên cả ba mới kinh hãi như thế.
Vô Kỵ vội trấn tĩnh tâm thần, chàng lại nghe thấy một tiếng động nữa, nhưng lần này tiếng động đó lại phát ra rất gần, chỉ cách chỗ chàng độ vài chục trượng thôi. Chàng rất kinh ngạc vì nhận thấy tiếng động đó sao lại đi một cách nhanh chóng đến thế?
Nhưng chàng nhận thấy tiếng kêu sau với tiếng kêu trước hơi khác nhau, tuy cũng đoạt phách kinh hồn nhưng không đến nỗi kinh hồn như trước! Chàng biết người tới đó thế nào cũng là một dị nhân nên chàng không dám khinh địch một chút nào, liền ẳm Hân Ly đứng dậy.
Lại đột nhiên có một tiếng kêu "coong", bốn bên sơn cốc đều có tiếng vang vọng lại tựa như trăm nghìn cái chuông cùng khua động một lúc!
Trong tiếng kêu đó, bỗng có ba người xuất hiện ra trước mặt.
Chàng đưa mắt nhìn về phía đó, thấy ba người đều ăn mặc áo bào trắng lớn rộng, hai người trong bọn thân hình rất cao lớn, còn người đứng bên phía trái là một thiếu nữ.
Cả ba người đều đứng dưới bóng trăng nên chàng không sao thấy rõ mặt. Tuy vậy chàng trông thấy góc áo bào của người nào cũng có thêu một ngọn lửa màu đỏ, chàng nhận ra ngay đó là dấu hiệu của Minh Giáo.
Người đứng giữa thân hình cao lớn nhất liền cất tiếng nói:
- Thánh Hỏa Lệnh của Minh Giáo đã đến. Hộ Giáo Long Vương và Sư Vương sao không quỳ xuống nghênh đón? Còn đợi chờ chừng nào nữa?
Lời nói của người đó rất ngượng nghịu, hình như y vừa mới học nói vậy.
Chàng giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Trong di ngôn của Giáo chủ có nói: Thánh Hỏa Lệnh của bổn giáo đã thất lạc vào tay của Cái Bang từ Thạch Giáo chủ, giáo chủ đời thứ ba mươi mốt của bổn giáo, cho tới ngày nay vẫn chưa kiếm lại được, không hiểu tại sao lại lọt vào tay ba người này như vậy? Không biết Thánh Hỏa Lệnh nầy là thực hay giả? Ba người nầy không biết có phải là người của bổn giáo không?
Trong lúc chàng đang thắc mắc đã nghe Kim Hoa Bà Bà lên tiếng đỡ lời:
- Bổn nhân đã phá cửa xuất giáo rồi, các người đừng có nhắc nhở bốn chữ Hộ Giáo Long Vương với Bà Bà nầy nữa! Chẳng hay các hạ quý tính đại danh là chi? Thánh Hỏa Lệnh nầy các hạ kiếm ở đâu ra thế? Chẳng hay nó là thật hay giả?
Người nọ lớn tiếng đáp:
- Mụ đã phá cửa xuất giáo, còn nói lôi thôi như thế làm chi?
Kim Hoa Bà Bà lạnh lùng nói tiếp:
- Trong đời Kim Hoa Bà Bà này chưa hề bị ai la lớn nửa tiếng. Năm xưa dù Dương Giáo chủ còn sống đối với mụ này cũng còn phải kính nể ba thành. Ngươi là người như thế nào ở trong Minh Giáo lại lớn tiếng kêu gọi tên tuổi ta như vậy?
Chỉ thoáng cái ba người nọ đã phi thân đến gấn Bà Bà giơ tay trái lên chộp Bà Bà.
Kim Hoa Bà Bà giơ quài trượng lên gạt ngang một cái, nhưng không hiểu chân của ba người đó xê dịch như thế nào, mà đã lướt ra phía sau Kim Hoa Bà Bà liền, nên trượng của Kim Hoa Bà Bà đánh hụt luôn, đồng thời cổ của mụ ta đã bị một người chộp trúng và mụ ta đã bị người đó ném ra xa liền!
Vô Kỵ thấy ba người đó thân pháp quái dị và võ công cao siêu như thếcũng phải kinh hãi, thất thanh kêu "ủa" một tiếng đồng thời chàng đã nhận ra thân pháp và thủ pháp của người đó đều giống như Càn Khôn Ðại Nã Di Thân Pháp vậy!
Chàng liền nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ ba người này cũng luyện thành võ công cao siêu như nhau chăng?
Trong lúc ba người đó vừa tới, Tiếng động rất lớn kia đã làm cho Hân Ly thức tỉnh, nàng mở mắt ra thấy mình đang nằm ở trong tay của Vô Kỵ, nàng cảm thấy rất khoan khoái, nhưng vết thương ở trước ngực đau đớn khôn tả khiến nàng lại nhắm nghiền mắt, cố gượng chịu đau nhưng nàng đã mê man không còn nghĩ ngợi được gì cả.
Ba người nọ vừa xê dịch thân hình một cái, chỉ có ánh sáng trăng hơi chiếu qua mặt họ một chút, Vô Kỵ đã nhận ra được mặt của họ liền.
Chàng thấy người cao nhất, râu xồm mắt xanh. Còn người thứ hai, râu vàng, mũi két, cả hai đều là người Hồ. Còn thiếu nữ thì tóc đen, trông như người Hán vậy, nhưng đôi ngươi của nàng ta rất nhợt hầu như không có mầu sắc gì hết. Mặt nàng lại rất đẹp, chàng thấy vậy nghĩ thầm:
- Thì ra ba người này đều là người Hồ hết, thảo nào họ nói tiếng Hán không sõi và chậm chạp như thế!
Chàng lại nghe thấy người râu xồm lên tiếng nói tiếp:
- Thấy Thánh Hỏa Lệnh như thấy Giáo chủ, sao Tạ Tốn không chịu quỳ xuống nghênh đón?
Tạ Tốn đáp:
- Chẳng hay ba vị là ai? Nếu là đệ tử của bổn giáo thì Tạ Tốn tôi phải quen biết. Nếu ba vị không phải là người của bổn giáo thì Thánh Hỏa Lệnh nầy không có gì liên can đến ba vị cả.
Người râu xồm vội hỏi:
- Minh Giáo xuất xứ ở đâu?
Tạ Tốn đáp:
- Nguồn gốc của Minh Giáo ở Ba Tư.
- Ta là Lưu Vân sứ giả của Tổng Giáo ở Ba Tư, còn hai vị nầy là Diệu Phong sứ giả, thừa lệnh Tổng Giáo Chủ đặc biệt tới Trung Thổ nầy.
Tạ Tốn với Vô Kỵ nghe người đó nói như thế đều ngẩn người ra.
Vô Kỵ đã được đọc cuốn Minh Giáo Lưu Truyền Trung Thổ Ký của Dương Tiêu viết, chàng biết Minh Giáo quả thật xuất xứ ở Ba Tư, bây giờ chàng thấy ba người này quả thật là người Hồ ở nước Ba Tư, võ công và thân pháp của họ quái dị như vậy tất nhiên không phải là giả dối.
Vì vậy chàng không nói năng gì hết và chỉ lặng lẽ để nghe Tạ Tốn đối đáp ra sao? Chàng lại nghe thấy Diệu Phong sứ giả, người râu vàng lên tiếng nói:
- Giáo chủ của chúng tôi nhận được tin biết Giáo chủ của chi phái ở Trung Thổ mất tích, các đệ tử đang tàn sát lẫn nhau, vì vậy thế lực của bổn giáo ngày một suy đồi, cho nên mới sai Vân Phong Nguyệt, ba sứ giả đến đây để chỉnh đốn lại chi giáo, khiến người trên người dưới đều phải thừa lệnh Tổng Giáo chủ và không được tàn sát lẫn nhau nữa.
Vô Kỵ nghe thấy người đó nói như vậy liền nghĩ thầm:
- Tổng Giáo chủ có hiệu lệnh truyền tới như vậy thì thật may mắn lắm, ta đỡ phải gánh lấy trọng trách nầy nữa. Vì ta hãy còn ít kinh nghiệm, nếu có gánh vác trọng trách nầy mãi thì thế nào cũng làm lỡ hết đại sự.
Chàng đang nghĩ lại nghe thấy Tạ Tốn lên tiếng nói:
- Tuy Minh Giáo ở Trung Thổ xuất xư ở Ba Tư thật nhưng hơn nghìn năm nay đã độc lập thành một môn phái riêng và không bao giờ chịu để cho Tổng Giáo ở Ba Tư quản thúc hết. Ba vị ở đường xa tới Trung Thổ, Tạ Tốn tôi rất hoan nghênh, còn bảo Tạ Tốn tôi quỳ tiếp thì chúng tôi không có lễ phép ấy!
Lưu Vân sứ giả thò tay vào trong túi áo lấy ra hai cái thẻ bài dài chừng hai thước, không phải làm bằng vàng mà cũng không phải chế bằng ngọc. Người đó cầm hai cái thẻ bài gõ vào nhau đến "coong" một tiếng. Tiếng quái dị đúng là tiếng động mà Vô Kỵ đã nghe thấy hồi nãy. Lúc này vì đứng cách nhau rất gần, tiếng kêu đó lại càng làm cho mọi người chịu không nổi. Cũng may Lưu Vân sứ giả chỉ gõ một cái thôi chứ không gõ thêm một cái nữa.
Gõ xong, y liền nói tiếp:
- Ðây là Thánh Hỏa Lệnh của Minh Giáo, ở Trung Thổ, Thạch Giáo Chủ của đời trước hư hỏng mới để cho Cái Bang lấy mất Thánh Hỏa Lệnh này đi, nay chúng tôi đã lấy lại được, đem lại đây, vậy các người thấy Thánh Hỏa Lệnh này cũng như thấy Giáo chủ, tại sao Tạ Tốn nghe lệnh mà không chịu quỳ xuống nghênh tiếp?
Lúc Tạ Tốn gia nhập Minh Giáo, Thánh Hỏa Lệnh đã bị mất khá lâu, nên đại hiệp chưa được trông thấy bao giờ, nhưng đã nghe các vị tiền bối kể lại những sự linh dị của lệnh đó như thế nào rồi. Nên y biết ngay sáu miếng ngọc bài của sáu người kia cầm chính là Thánh Hỏa Lệnh của bổn giáo thực sự. Huống hồ y còn nhận thấy ba người đó chỉ ra tay một cái đã vứt được Kim Hoa Bà Bà đi xa liền. Y tự biết võ công của mình không hơn gì Kim Hoa Bà Bà, dù có kháng cự chưa chắc đã thắng nổi ba kẻ địch ấy, nên y liền đáp:
- Tại hạ tin lời nói của các hạ là thực, nhưng không hiểu các hạ