Cô vừa vào sảnh chính, một số người hầu căn bản đã nghe được chuyện bên ngoài nên trông thấy cô liền cúi đầu lễ phép: " Chào mừng tiểu thư về nhà!"
Cô ậm ừ cho qua rồi mệt nhọc lết thân về phòng cũ. Trong đầu cô lúc này đang hiện lên một căn phòng đầy bụi bẩn và hôi hám nhưng không, đập vào mắt Nhạc Hy lúc này là căn phòng màu xanh lá với tông màu đậm nhạt rất sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng.
Vali, hành lý cô gửi về lúc trưa cũng được xếp ngay ngắn cạnh chân giường. Cô vứt túi xách qua một bên, bắt đầu mở tung đồ đạc, kiếm đại một bộ rồi vào phòng tắm.
Khoảng không bao lâu, cô cũng vác mặt ra.
Nhạc Hy gọi điện cho Quan Điểu Nghi nhưng cô ấy không bắt máy liền chuyển đối tượng sang Lăng Mộc Uy.
Đầu dây bên kia sau một hồi đã vang lên giọng nói đùa cợt của người nào đó.
" Sao tự nhiên rồng lại mò đến nhà tôm thế này?"
" Bớt nói nhảm đi! Chị cậu đâu?"
" Chị Nghi vừa lên toà sáng nay xong, sắp tới còn phải giải quyết một số việc cho thân chủ của chị ấy nữa nên rất bận."
Mộc Uy chính là đang trên lớp dạy thì phải xin phép ra ngoài bắt máy.
" Thôi em đang có tiết, gọi lại sau!"
Nhạc Hy nghe vậy chủ động cúp máy, thời gian còn lại ngồi sắp xếp đồ đạc mang về đây.
Đúng 4 giờ chiều, cô xuống nhà với quần jeans và áo tay lỡ hơi xẻ vạt màu be - giản dị không thể nào nhận ra là tiểu thư nhà giàu.
Quan niệm của cô: Khi gặp đối tác không nên quá cầu kỳ.
Nhạc Hy vừa xuống đã thành tâm điểm chú ý của mọi người: không váy vóc điệu đà, không son phấn loè loẹt, gương mặt chỉ tô đúng một