"Phải, là tôi. Còn cô là bác sĩ Triệu sao?"
Anh đứng dậy lịch sự kéo ghế mời cô ngồi sau đó an vị phía đối diện cô. Khưu Tịch Hiên thầm nhận xét nữ nhân này.
Đơn giản quá mức bình thường. Bình thường những nữ nhân khác đến gặp anh đều diện váy diện đầm rất lộng lẫy. Còn cô thì quần jean áo một màu, tóc xoã tự nhiên màu nâu rêu, xoăn nhẹ ở đuôi; môi thoa một lớp son mỏng. Đây là vừa ngủ dậy chăng?
Về bên Nhạc Hy, cô cảm thấy tên này là một tên cuồng công việc; nếu cô chưa kịp đến chắc chắn hắn còn dán mặt vào cái laptop lâu dài. Tịch Hiên có một khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai không góc chết; đôi mày rậm, sống mũi thẳng và cao, nước da hơi nâu nâu nhưng thật ngại quá, đây không phải hình mẫu lý tưởng của cô.
" Cô dùng gì?"
Vẫn là câu nói cũ: " Gì cũng được!"
Khưu Tịch Hiên nghe vậy thì tự mình chọn, xong xuôi anh quay ra nói với cô.
"Tôi là Khưu Tịch Hiên, Lộ thư ký hình như có giới thiệu qua rồi."
"Triệu Nhạc Hy, hẳn là anh đã biết!"
Thấy anh thẫn thờ vài giây nghĩ về chuyện gì đó, cô liền cười khẩy.
" Anh không phải ngạc nhiên vậy đâu. Tôi chính là Triệu tiểu thư đầy xú danh nhà họ Cao!"
Tịch Hiên nghe vậy cũng thoáng bất ngờ, khuôn mặt không giấu nổi sự thích thú:
" Tôi chính là ngạc nhiên đấy! Không thể tin được Triệu tiểu thư từng gây náo loạn một thời nay lại là bác sĩ Triệu nổi tiếng."
Cô hừ nhẹ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng khinh thường con người mình trước đây.
Tịch Hiên có chuý giật mình, cô ta quả là không như lời đồn. Nữ nhân lẳng lơ, diêm dúa trước kia đâu rồi? Trong lúc vị tiểu thư này rời Thượng Hải, đã xảy ra những chuyện gì?
" Chúng ta vào vấn đề chính!"
Anh lấy từ trong túi đưa cô một bản hợp đồng.
" Như cô đã biết, Vương Thịnh chúng tôi đang mở một cơ sở bệnh viện gần Phố Đông; nhân lực hiện tại đều đang được