Trong suốt vài ngày sau đó, các tin nhắn bắt đầu nhân lên.
Thư ký của Merete cố giấu vẻ bực bội và tỏ ra thân thiện.
Nhiều lần cô ta ngồi nhìn Merete khi tưởng cô không để ý.
Có lần cô ta còn rủ Merete đi chơi bóng quần với mình vào dịp cuối tuần, nhưng cô từ chối.
Cô không muốn kết thân với nhân viên của mình.Sau chuyện đó, thư ký của Merete tiếp tục cáu kỉnh và xa cách trở lại.Vào ngày thứ Sáu, Merete đem về nhà những tin nhắn cuối cùng được cô thư ký để trên bàn làm việc.
Sau khi đã đọc chúng nhiều lần, cô tống chúng vào sọt rác.
Sau đó, cô buộc miệng túi lại và mang nó ra bỏ vào thùng rác.
Cô cần kết thúc chuyện này một cách dứt điểm.
Và cô cảm thấy mình vừa tệ bạc lại vừa khốn khổ.Người giúp việc đã để lại món thịt hầm trên bàn.
Nó vẫn còn ấm khi Merete và Uffe kết thúc trò chơi đuổi bắt quanh nhà.
Bên cạnh chỗ thức ăn là một mẩu giấy ghi chú nhỏ đính trên một cái phong bì.
Ôi không, cô ta sắp bỏ việc, Merete tự nhủ.
Rồi cô đọc mẩu giấy:“Có người đã đem lá thư này tới nhà.
Tôi đoán nó có liên quan với bộ”.
Merete nhặt cái phong bì lên và mở ra.
Trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ: “Đi Berlin vui nhé!”Uffe ngồi bên cạnh Merete với một cái đĩa không, mỉm cười háo hức trong lúc hai cánh mũi phập phồng hít ngửi mùi thức ăn ngon.
Cô mím môi lại và xúc một chút thịt hầm cho cậu, cố nén khóc.Gió đông gầm gào mỗi lúc một lớn, làm cho bọt nước tung lên đến nửa thân tàu.
Uffe thích đứng trên boong ngắm cảnh và nhìn đường rẽ nước hình thành dọc theo mạn tàu, trong lúc những con chim hải âu xoải cánh bay trên đầu.
Merete thích được nhìn thấy Uffe hạnh phúc.
Cô đã trông chờ chuyến đi cuối tuần này.
Thật hay là cô đã quyết định hai chị em sẽ lên đường bất chấp mọi thứ.
Berlin là một thành phố tuyệt vời.Trên boong tàu, một cặp đôi lớn tuổi đang nhìn về phía hai chị em, phía sau họ là một gia đình đang ngồi ở chiếc bàn cạnh ống khói, cùng với mấy cái bình giữ nhiệt và bánh mì kẹp thịt mà họ mang theo.
Bọn trẻ đã ăn xong.
Merete mỉm cười với chúng.
Ông bố xem đồng hồ và nói gì đó với bà mẹ.
Họ bắt đầu thu dọn thức ăn thừa trên bàn.Cô nhớ lại những buổi dã ngoại với bố mẹ mình.
Đã lâu lắm rồi.
Cô quay người.
Mọi người đã bắt đầu xuống boong dưới, chỗ những chiếc xe đang đậu.
Không bao lâu nữa, họ sẽ cập cảng Puttgarden, chỉ còn mười phút nữa thôi, nhưng không phải ai cũng vội.
Hai người đàn ông đang đứng tại cửa sổ ngắm cảnh ở mũi tàu, khăn quàng quấn quanh cổ bình thản quan sát biển cả.
Một trong hai người có vẻ ốm yếu và gầy gò.
Vì họ đứng cách nhau ít nhất là hai mét, Merete đoán hai