Xin chào, tên tôi là Assad.
- Người đàn ông vừa lên tiếng vừa chìa ra trước Carl một bàn tay lông lá và chai sạn.
Carl không nhận ra ngay mình đang ở đâu và ai đang nói với anh.
Đó là một buổi sáng khá u ám.
Kết quả là anh đã ngủ thiếp đi trong lúc chân vẫn gác lên bàn, tạp chí Sudoku đặt trong lòng, và cằm gục xuống ngực.
Nếp ly quần của anh bình thường thẳng băng, giờ trông như đường điện tâm đồ.
Anh nhấc đôi chân tê rần xuống khỏi mặt bàn và quan sát người đàn ông thấp, tóc sẫm đang đứng trước mặt.
Anh ta không thể nào lớn tuổi hơn anh được, và cũng không thể đến từ cùng cái vương quốc hiền hòa mà anh gọi là quê hương.- Assad.
Được rồi.
- Carl uể oải đáp.
Nhưng anh ta đến đây vì việc quái gì nhỉ?- Anh là Carl Mørck, như được ghi trên cửa.
Tôi phải muốn giúp anh, họ nói vậy.
Tôi nói thế có chuẩn không?Carl nheo mắt và cân nhắc tất cả những ý nghĩa khả dĩ của điều mà anh ta vừa nói.
Giúp anh á?- Ồ, tôi hi vọng là thế.
- Anh đáp.Anh đã tự gây ra cớ sự này và giờ đây anh là nạn nhân của chính những yêu sách hấp tấp của mình.
Đáng tiếc thay đến giờ Carl mới nhận ra việc có thêm ai đó ngồi trong căn phòng phía bên kia hành lang sẽ tạo ra những bó buộc cho chính anh.
Một mặt, anh ta cần được bận rộn, mặt khác Carl cũng phải tự tạo ra vẻ bận rộn, ở một mức độ hợp lý.
Không, anh đã không nghĩ thấu đáo chuyện này.
Anh sẽ không còn được chơi bời cả ngày, vì giờ đây anh đã bị Assad quan sát.
Anh cứ tưởng có trợ lý thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Tay trợ lý sẽ tha hồ làm việc, trong khi Carl tha hồ ngồi nhìn thời gian trôi qua đôi mắt khép.
Sàn nhà cần phải được lau, hồ sơ cần được bổ sung, để rồi được gác qua một bên.
Sẽ có rất nhiều nhiệm vụ để giữ cho tay trợ lý bận rộn, lúc đầu Carl đã nghĩ như thế.
Nhưng giờ đây, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ sau đó, anh ta đã ngồi nhìn anh với đôi mắt to tướng, trong khi mọi thứ đã ngăn nắp tinh tươm.
Ngay cả chỗ sách vở trên kệ sách phía sau lưng Carl cũng đã được sắp xếp lại theo thứ tự bảng chữ cái.
Các bìa hồ sơ đều đã được đánh số và sẵn sàng sử dụng.
Chỉ trong hai tiếng rưỡi đồng hồ, người trợ lý của Carl đã hoàn tất công việc.
Theo Carl thì anh ta có thể về nhà được rồi.- Anh có bằng lái không? - Anh hỏi Assad với hi vọng Marcus đã bỏ quên chi tiết đó.
Nếu thế, anh sẽ có thể bàn lại việc tuyển dụng tay trợ lý này.- Tôi lái taxi, xe hơi, xe tải, xe tăng T-55 và tăng T-62, xe bọc thép và mô tô có hoặc không có thùng bên hông.Carl bèn đề nghị trong vài tiếng đồng hồ tới Assad nên ngồi yên và đọc một số quyển sách đang nằm trên giá sách phía sau lưng anh.
Anh quay lại, lấy ra quyển gần nhất và đưa cho tay trợ lý.
Sổ tay kỹ thuật viên hình sự, của thanh tra A.
Haslund.
Tại sao không?- Hãy chú ý đến cấu trúc câu khi đọc sách, Assad.
Anh sẽ học được rất nhiều.
Anh có đọc nhiều sách bằng tiếng Đan Mạch chưa?- Tôi đã đọc báo, hiến pháp và mọi thứ khác.- Mọi thứ khác? - Carl hỏi lại.
Chuyện này sẽ không dễ dàng.
- Anh có thích chơi Sudoku không vậy? Nói đoạn anh đưa cho Assad tờ tạp chí.Đến chiều thì lưng Carl đau nhức vì cứ phải ngồi thẳng.
Cà phê của Assad rất nặng, nên cơn buồn ngủ của anh đã bị quất một liều caffeine cực mạnh.
Anh cảm thấy máu chảy rần rật một cách khó chịu trong huyết quản.
Chính vì nó mà anh đành phải bắt đầu ngó nghiêng chỗ hồ sơ tồn đọng.
Một vài vụ anh đã biết sơ qua, nhưng đa phần chúng xảy ra ở các khu vực khác, và vài vụ thậm chí xảy ra từ trước khi anh vào ngành.
Điểm chung của các vụ án là chúng đều buộc nhiều cảnh sát viên tham gia điều tra, và gây nhiều tiếng vang trên truyền thông.
Một số vụ có liên quan tới những nhân vật nổi tiếng, nhưng tất cả đều bị khép lại khi mọi manh mối đều đưa cuộc điều tra vào ngõ cụt.
Nếu phải phân loại sơ qua, các vụ án sẽ được chia làm ba loại.
Loại đầu tiên và lớn nhất là các thể loại sát nhân thông thường với động cơ đã được làm rõ, nhưng hung thủ chưa được tìm thấy.
Loại thứ hai cũng là các vụ sát nhân, nhưng có bản chất phức tạp hơn.
Đôi khi khó mà xác định được động cơ của chúng, và có thể có nhiều hơn một nạn nhân.
Những kẻ đồng lõa có thể đã bị bắt, nhưng thủ phạm chính thì không.
Bản thân vụ án mạng có thể mang tính chất ngẫu nhiên, và trong một vài trường hợp, hành vi giết người có thể được xem như do tình cảm.
Việc phá các loại án này đôi khi là nhờ may mắn.
Các nhân chứng tình cờ đi ngang qua, phương tiện đi lại đã từng được sử dụng trong một vụ án khác, thông tin thu được trong những tình huống không liên quan, vân vân… Đó là những vụ án khó đối với người điều tra, trừ phi họ gặp may mắn.
Còn loại thứ ba là các vụ giết người hoặc tạm coi là giết người có liên quan tới bắt cóc, cưỡng đoạt, phóng hỏa, cướp có hung khí dẫn tới chết người, một số vụ án kinh tế, hoặc có yếu tố chính trị.
Chúng đều là những vụ việc mà cảnh sát gặp thất bại trong điều tra, và trong vài trường hợp, khái niệm công lý bị giáng một đòn nghiêm trọng.
Một đứa trẻ biến mất khỏi chiếc xe đẩy, một người về hưu bị siết cổ trong căn hộ của mình.
Một chủ nhà máy bị sát hại tại một nghĩa trang ở Karrup, hoặc là xác của một nhà ngoại giao nữ ở sở thú.
Mặc dù Carl rất ghét phải thừa nhận, nhưng đề xuất lập ra Đơn vị Q của Piv Vestergard cũng có một giá trị nhất định, dẫu rằng động cơ của nó là để kiếm phiếu bầu.
Bởi lẽ tất cả những vụ án loại này đều có thể làm một cảnh sát chân chính đứng ngồi không yên.Anh châm một điếu thuốc nữa và liếc nhìn Assad đang ngồi đối diện với mình.
Một người điềm tĩnh, anh tự nhủ.
Nếu Assad tiếp tục giữ cho mình bận rộn theo cách mà anh ta đang làm hiện giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ suôn sẻ bất chấp tất cả.Carl đặt ba chồng hồ sơ xuống bàn và nhìn đồng hồ.
Còn nửa giờ ngồi chơi.
Sau đó cả hai có thể về nhà.- Này, ba loại hồ sơ của anh là gì vậy?Carl ngước nhìn đôi lông mày đen của Assad qua khe mí mắt từ chối mở to hơn của anh.
Anh ta đang khom người trước bàn, một tay cầm quyển Sổ tay kỹ thuật viên hình sự.
Ngón tay đánh dấu trang