Mọi cảm giác về thời gian đã tan biến vào bóng tối, cùng với nó là nhịp sinh học của cơ thể cô.
Ngày và đêm quấn lấy nhau như một cặp song sinh dính liền.
Chỉ còn một thời điểm cố định trong ngày dành cho Merete, và đó là tiếng tách của cái cửa vòm.Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói méo mó qua loa, cú sốc mạnh đến nỗi cô vẫn còn run lẩy bẩy khi nằm xuống ngủ.Nhưng nếu không nghe thấy giọng nói, chắc cô đã chết vì đói và khát.
Cô hiểu điều đó.
Vấn đề là có một lựa chọn thay thế tốt hơn hay không.
Cô nhận thấy cơn khát và cảm giác khô miệng đã biến mất.
Cô biết sự mệt mỏi đã át đi cơn đói, sự sợ hãi được thế chỗ bởi nỗi buồn, và nỗi buồn bởi một sự thừa nhận gần như thanh thản rằng cái chết đang đến gần.
Cô đang nằm đó một cách bình thản, chờ đợi cơ thể mình buông xuôi, thì một giọng nói khọt khẹt cho biết cô không ở một mình, và cô sẽ phải tuân theo ý muốn của người khác.- Merete.
- Chất giọng phụ nữ vang lên mà không hề báo trước.- Chúng tôi sẽ đưa vào trong đó một cái xô nhựa.
Ngay sau đây, cô sẽ nghe thấy một tiếng tách, và một cửa lật trong góc sẽ mở ra.
Chúng tôi biết cô đã tìm thấy nó.Có lẽ cô đã tưởng tượng ra một cái bóng đèn được bật sáng, vì cô nhắm nghiền mắt lại và cố kiểm soát những cơn chấn động đang chạy dọc theo các dây thần kinh của mình.
Nhưng căn phòng vẫn tối om.- Cô có nghe tôi nói không? - Giọng nói cất cao.Cô gật đầu, thở hồng hộc.
Giờ thì Merete đã nhận ra cô lạnh đến thế nào, sự thiếu ăn đã đốt cháy lượng mỡ trong cơ thể cô đến đâu, và cô dễ tổn thương đến mức nào.- Trả lời đi.- Có.
Có.
Tôi có nghe.
Các người là ai? - Cô nhìn chăm chăm vào bóng tối.- Khi nghe thấy tiếng tách, hãy đi tới chỗ cửa lật ngay.
Đừng cố chui qua.
Cô sẽ không làm được chuyện đó đâu.
Sau khi cô lấy cái xô đầu tiên, sẽ có một cái khác.
Cô có thể dùng một trong hai cái xô để đi vệ sinh.
Cái còn lại chứa đồ ăn và nước uống.
Mỗi ngày, chúng tôi sẽ mở cửa lật, và đổi các xô cũ bằng xô mới.
Cô có hiểu chưa?- Chuyện này là thế nào? - Cô lắng nghe âm vang của giọng mình.
- Có phải tôi đã bị bắt cóc? Các người muốn đòi tiền chuộc à?- Xô đầu tiên đây.Một tiếng ken két vang lên từ trong góc, tiếp nối bởi một tiếng rít khe khẽ.
Merete đi về phía phát ra tiếng động và nhận thấy phần dưới của cánh cửa vòm đã được mở ra để đưa vào một cái xô có kích thước của một sọt giấy văn phòng.
Khi cô cầm lấy cái xô và đặt xuống sàn, cửa lật đóng lại khoảng mười giây rồi mở ra một lần nữa, lần này cho thấy một cái xô cao hơn chút ít, được dùng để đi vệ sinh.Tim Merete đập mạnh.
Nếu mấy cái xô được đẩy vào nhanh như vậy, chứng tỏ phải có ai đó đứng bên kia cửa.
Một người nữa đang ở rất gần cô.- Làm ơn nói cho tôi biết tôi đang ở đâu được không? - Cô lồm cồm bò tới trước cho đến khi ngồi ngay dưới chỗ cái loa theo suy đoán của cô.
- Tôi đã ở đây bao lâu rồi? - Cô cất cao giọng hơn một chút.
- Các người muốn gì ở tôi?- Có một cuộn giấy vệ sinh trong xô thức ăn.
Mỗi tuần cô sẽ nhận một cuộn mới.
Khi cần rửa ráy, hãy lấy nước từ cái bi đông trong xô vệ sinh.
Nhớ lấy nó ra khỏi xô trước khi đi vệ sinh.
Trong phòng không có lỗ thoát nước, nên cô phải tự xoay xở để hứng nước thải bằng cái xô.Merete ngẩng mặt lên.
Sự giận dữ khiến cô chực trào nước mắt và môi cô run lên, mũi dãi chảy ra.- Tôi có phải ngồi đây trong bóng tối… mãi hay không? - Cô nức nở.
- Các người không thể bật một cái đèn hay sao? Chỉ một lúc thôi có được không? Làm ơn đi mà!Tiếng tách lại vang lên tiếp nối bởi tiếng rít khe khẽ, và cửa lật đóng lại.Nhiều ngày sau đó, cô chỉ nghe thấy tiếng quạt được bật mỗi tuần để thông gió, và tiếng cửa lật đóng mở hàng ngày.
Có những lúc, quãng thời gian ở giữa chúng tưởng như dài vô tận, nhưng cũng có lúc cô cảm thấy như mình vừa mới nằm nghỉ sau một bữa ăn thì cái xô khác xuất hiện.
Thức ăn là niềm an ủi duy nhất về mặt thể chất dành cho cô, mặc dù đơn điệu và gần như không có mùi vị.
Vài miếng khoai tây và rau củ nấu nhừ cùng với một mẩu thịt.
Ngày nào cũng vậy.
Tưởng như có một cái nồi không đáy lúc nào cũng sôi lăn tăn ở ngoài đó, trong cái thế giới sáng sủa phía bên kia bức tường không thể vượt qua.Cô tưởng đến một lúc nào đó mình sẽ quen với bóng tối và nhìn thấy được các chi tiết của căn phòng, nhưng chuyện đó không xảy ra.
Bóng tối vẫn mịt mùng, như thể cô đã bị mù.
Chỉ có những suy nghĩ là thắp lên được một chút ánh sáng cho cuộc sống của cô, nhưng cũng không dễ dàng.Trong một thời gian dài, cô thực sự sự rằng mình sẽ phát điên.
Cô sợ cái ngày mà sự kiểm soát tuột khỏi tay mình.
Cô bắt đầu nghĩ ra những hình ảnh của vạn vật, ánh sáng và cuộc sống bên ngoài.
Cô sục vào các xó xỉnh trong đầu - những khu vực bình thường luôn được lấp đầy bởi những tham vọng tầm thường của cuộc sống.
Và những hồi ức dần dần xuất hiện trở lại.
Những khoảnh khắc ngắn ngủi khi cô được những bàn tay đỡ lấy, được nghe những lời lẽ vuốt ve và an ủi.
Nhưng cùng với nó là những ký ức về nỗi cô đơn khắc khoải và sự đấu tranh không mệt mỏi.Rồi cô bắt đầu quen với một nhịp độ trong đó ngày và đêm là những quãng thời gian ăn, ngủ, suy ngẫm và chạy tại chỗ.
Cô sẽ chạy cho đến khi tiếng