Merete không mất nhiều thời gian để làm quen với áp suất.
Một chút ù tai trong vài ngày, rồi thôi.
Nhưng thứ tồi tệ nhất không phải là áp suất.
Chính là ánh sáng chói chang trên đầu.Ánh sáng thường trực còn tệ hơn bóng tối liên tục hàng trăm lần.
Ánh sáng phơi bày tình trạng thê thảm của đời cô.
Một căn phòng lạnh lẽo.
Những bức tường xam xám và góc tường sắc cạnh.
Những cái xô xám xịt và thức ăn không màu.
Ánh sáng đem đến sự xấu xí và lạnh lẽo.
Cùng với nó, cô nhận ra mình sẽ không thể thoát ra khỏi căn phòng hình hộp kiên cố này.
Cô sẽ không thể chui lọt cái cửa lật mà bọn họ dùng như phương tiện duy trì sự Sống cho cô.
Địa ngục bê tông này chính là cỗ quan tài, là huyệt mộ của cô.
Giờ đây cô không thể nhắm mắt và bỏ quên thực tại khi cô muốn.
Ánh sáng vẫn xuyên vào cho dù cô khép chặt hàng mi.
Chỉ khi sự mệt mỏi hoàn toàn chế ngự, giấc ngủ mới giải thoát cô khỏi nó.
Và thời gian cứ kéo dài bất tận.Hàng ngày, khi đã ăn xong và ngồi mút ngón tay cho sạch, cô nhìn vào khoảng không, cố ghi nhớ ngày tháng.
“Hôm nay là ngày 27 tháng Bảy, năm 2002.
Tôi được ba mươi hai tuổi hai mươi mốt ngày.
Tôi đã ở đây được một trăm bốn mươi bảy ngày.
Tên tôi là Merete Lynggaard, và tôi ổn.
Em tôi tên là Uffe, cậu ấy sinh ngày 10 tháng Năm, nãm 1973”.
Cô luôn bắt đầu như thế.
Thỉnh thoảng cô nhắc tên bố mẹ, hoặc tên của những người khác.
Ngày nào cô cũng tự nhắc cho mình nhớ những cái tên.
Cùng với nó là nhiều thứ khác.
Cô nghĩ đến bầu trời xanh, mùi của những người khác, tiếng chó sủa.
Những suy nghĩ kéo theo những suy nghĩ khác, cho phép cô thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo.
Cô biết một ngày nào đó mình sẽ phát điên.
Đó sẽ là cách duy nhất để thoát khỏi những ý nghĩ u ám cứ lởn vởn trong đầu cô.
Nhưng cô chống trả nó quyết liệt.
Còn lâu cô mới sẵn sàng cho chuyện đó.Và đó là nguyên nhân cô tránh xa hai cái ô cửa sổ mà cô từng tìm thấy trong bóng tối khi mò mẫm các vách tường.
Chúng cao ngang tầm mắt, lớp kính tráng gương không cho thấy bất cứ thứ gì ở phía bên ngoài phòng.
Khi mắt cô đã quen với ánh sáng sau vài ngày, cô đứng lên thật cẩn thận, sợ bị bất ngờ với hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.
Thế rồi, khi chậm rãi ngước mắt lên, rốt cuộc cô cũng đối diện với chính mình.
Hình ảnh mà cô thấy xuyên sâu vào trong đầu cô, làm cô run rẩy toàn thân.
Nó dữ dội đến nỗi cô phải nhắm mắt một lúc.
Không phải vì trông cô gớm ghiếc, như cô đã sợ.
Không, không phải.
Tóc cô bẩn thỉu, bết nhờn, da cô tái mét, nhưng cũng không phải vì những cái đó.
Cô sốc chính là bởi vì cô nhìn thấy một con người lạc lõng.Một người bị kết án tử hình.
Một người xa lạ, hoàn toàn đơn độc trên cõi đời này.“Cô là Merete” cô đã nói lớn như thế, và nhìn những chữ đó thoát ra khỏi miệng mình.
“Người đang đứng đó là tôi”, cô nói tiếp, thầm mong đó không phải là sự thật.
Cô cảm thấy xa lạ với cơ thể của mình, nhưng đúng là cô đang đứng đó.
Thật là điên cái đầu.
Rồi cô lùi xa khỏi hai ô cửa sổ và ngồi xổm trên gót chân.
Cô cố hát hò đôi chút, nhưng chất giọng mà cô nghe thấy dường như thuộc về một người khác.
Cô bèn co người lại trong tư thế bào thai và cầu nguyện.
Cô cứ cầu nguyện mãi, cho đến khi linh hồn cô thoát khỏi trạng thái điên rồ và rơi vào một sự mê mụ khác.
Cô tìm sự ẩn náu trong những giấc mơ và ký ức, tự hứa với bản thân rằng cô sẽ không bao giờ đứng nhìn mình trong cái gương kia một lần nào nữa.Cùng với thời gian, cô học cách chú ý tới những dấu hiệu phát ra từ cơ thể mình.
Dạ dày báo cho cô biết khi thức ăn được đưa tới chậm, ghi nhận những khi áp suất dao động chút ít, và khi cô ngủ tốt nhất.
Khoảng thời gian giữa những lần đổi xô khá đều đặn.
Cô cố gắng đếm từng giây từ lúc dạ dày báo cho cô biết đã đến giờ ăn, cho đến khi hai cái xô được đưa vào.
Giờ cho ăn lệch nhiều nhất là nửa tiếng, nên cô có một thời gian biểu để làm căn cứ, nếu cô được tiếp thức ăn một lần mỗi ngày.Biết được điều đó vừa là một sự an ủi lại vừa là một nỗi thống khổ.
Là sự an ủi bởi vì nó cho cô một mối liên hệ với các lịch trình và nhịp điệu của thế giới bên ngoài.
Và nỗi thống khổ cũng bởi chính lý do đó.
Ở ngoài kia hè sang, thu qua, rồi đông tới, còn trong này, chẳng có gì.
Cô hình dung cơn mưa hạ làm mình ướt đẫm, gột sạch sự tàn tạ và bốc mùi của cô.
Cô thấy những đống lửa đêm hè và cây thông Noel, với tất cả vẻ huy hoàng của chúng.
Không một ngày nào trôi qua thiếu vắng nhịp điệu của thời gian.
Cô biết ngày tháng và ý nghĩa của chúng.
Ở thế giới bên ngoài.Thế nên cô ngồi một mình trên sàn nhà trơ trọi, tập trung mọi suy nghĩ vào cuộc sống bên ngoài.
Chuyện đó không dễ dàng.
Thường thì nó lảng tránh, nhưng cô rất quyết tâm.
Mỗi ngày đều có ý nghĩa của nó.Ngày mà Uffe tròn hai mươi chín tuổi rưỡi, cô dựa người vào bức tường lạnh lẽo và mường tượng ra cảnh mình vừa vuốt tóc Uffe vừa chúc mừng cậu.
Trong tưởng tượng của mình, cô quyết định nướng một cái bánh rồi gửi nó cho cậu.
Đầu tiên cô phải mua các nguyên liệu.
Cô sẽ khoác áo và thách thức những trận mưa thu.
Cô sẽ đi mua sắm bất cứ khi nào mình thích.
Ở khu bán nguyên liệu làm bếp cao cấp thuộc tầng dưới cùng của trung tâm thương mại lớn nhất Copenhagen, Uffe xứng đáng với những thứ ngon nhất trong ngày đặc biệt này.Merete đếm từng ngày trong khi tự hỏi ý định của những kẻ bắt cóc mình là gì và bọn chúng là ai.
Đôi khi, một cái bóng lờ mờ dường như lướt qua một trong hai ô cửa sổ gương, khiến cô rùng mình.
Cô che chắn cơ thể khi tắm và đứng quay lưng về phía đó khi không mặc quần áo.
Cô kéo cái xô vệ sinh tới chỗ ngay giữa hai ô cửa sổ để chúng không thể nhìn thấy khi cô ngồi lên.Vì cô biết chúng đang ở bên ngoài.
Nếu không thì chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.
Cô nói với bọn chúng trong một khoảng thời gian, rồi không làm điều đó thường xuyên nữa.
Dù sao thì chúng cũng không bao giờ trả lời.Cô đã đòi băng vệ sinh, nhưng chưa bao giờ được nhận.
Khi tới kỳ, giấy vệ sinh trở nên không đủ, cô phải tự xoay xở với những gì có