Thật sự tôi không biết bây giờ chúng ta phải làm cái quái gì nữa, Marcus.
- Lars Bjørn nhìn đội trưởng đội trọng án như thể vừa mới nghe tin căn nhà của mình bị cháy rụi.- Anh có chắc đám nhà báo không muốn phỏng vấn tôi hay phát ngôn viên của sở không? - Ông đội trưởng hỏi lại.- Họ đã xin phép phỏng vấn đích danh Carl.
Họ đã nói chuyện với Piv Vestergård và bà ta đã nhắc đến anh ta với họ.- Sao anh không nói là anh ta bị ốm, đang bận công tác, hoặc không muốn gặp gỡ họ? Bất kể lý do gì.Chúng ta không thể đưa anh ta vào miệng sói.
Đám phóng viên từ DR[4] đó sẽ xơi tái anh ta.- Tôi biết.- Phải làm sao cho anh ta từ chối, Lars.- Tôi nghĩ ông giỏi chuyện đó hơn tôi.Mười phút sau, Carl Mørck đã đứng ở cửa phòng, mặt nhăn nhó.- Thế nào, Carl? - Marcus lên tiếng.
- Anh có tiến thêm được chút nào không? Carl nhún vai.- Phải nói là Bak chẳng biết con mẹ gì về vụ Lynggaard cả.- Thế à.
Lạ nhỉ? Vậy còn anh?Carl bước vào phòng và buông mình xuống một chiếc ghế.- Ông đừng hi vọng một phép màu.- Như vậy tức là chưa có gì nhiều để báo cáo về vụ án?- Chưa.- Như vậy tôi có thể nói với bên truyền hình là còn hơi sớm để phỏng vấn anh?- Giờ này mà phỏng vấn thì có mà giết tôi đi còn hơn.
Marcus thấy nhẹ cả người, và nở một nụ cười hơi quá trớn.- Tôi hiểu rồi, Carl.
Khi đang điều tra dang dở thì chúng ta chẳng ai muốn dính tới đám truyền thông cả.
Những người phải xử lý các vụ án mới và nóng thì buộc phải cung cấp thông tin cho công chúng, chứ còn với các án nguội như của anh, anh sẽ cần được yên thân để làm việc.
Tôi sẽ báo với họ.
Tôi hoàn toàn nhất trí với anh.- Ông có thể gửi cho tôi một bản sao hợp đồng làm việc của Assad được không? Sao tự dưng ông lại bị biến thành thư ký cho cấp dưới thế này?- Được chứ.
- Marcus đáp.
- Tôi sẽ nhờ Lars làm chuyện đó.
Anh có hài lòng với anh ta không?- Để xem sau này thế nào.
Nhưng hiện tại thì có.- Tôi có nên đoán là anh đang để cho anh ta tham gia công tác điều tra?- Vâng, ông cứ đoán.
- Carl tặng cho đội