Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều bàn tán với Carl về màn thể hiện trên ti vi của ngài đội trưởng đội trọng án Marcus Jacobsen.
Những người hành khách đi cùng chuyên tàu, các nhân viên của đội cấpcứu, và những cảnh sát trên tầng hai nào còn hạ cố nói chuyện với anh.
Tất cả đều đã xem ti vi.
Người duy nhất không xem là Carl.- Chúc mừng anh! - Một nữ thư ký hét lên từ phía bên kia khoảng sân của sở cảnh sát, trong khi những người khác có vẻ tránh né anh.
Lạ thật.Khi Carl thò đầu vào trong cái phòng làm việc bé như hộp diêm của Assad, anh được tiếp đón bằng một nụ cười ngoác miệng đến tận mang tai.
Như vậy là Assad cũng đã xem ti vi.Thế nào, anh có thấy sướng chưa? - Assad hỏi và gật đầu luôn thay cho câu trá lời của Carl.- Về chuyện gì?- Ôi trời ơi! Marcus Jacobsen tầng bốc đơn vị của chúng ta và anh lên tận mầy xanh.
Từ đầu đến cuối toàn những lời có cánh, tôi phải nói như vậy.
Chúng ta hẳn phải rất tự hào, vợ tôi đã nói như thế.
- Assad nháy mắt.
Đúng là một thói quen xấu.
- Và anh sắp trở thành chánh thanh tra rồi.- Cái gì?- Cứ hỏi bà Sørensen thì biết.
Bà ấy đang cầm quyết định của anh, bà ấy bảo tôi nhắc anh đấy.Assad kịp thời tránh được rắc rối cho mình vì tiếng gót giày bực bội của quý bà Cáu Bẳn đã vang lên ngoài hành lang.- Chúc mừng anh! - Bà Sørensen miễn cưỡng nói với Carl, trong khi tặng Assad một nụ cười duyên.
- Đây là các giấy tờ mà anh cần phải điền vào.
Khóa học bắt đầu từ thứ Hai.- Một người phụ nữ đáng yêu.
- Assad nói sau khi bà thư ký đã đi khỏi trên những bước chân quả quyết.
- Bà ấy nhắc đến khóa học gì thế?Carl thở dài.- Để trở thành chánh thanh tra thì anh phải đi học, Assad ạ.
Assad bĩu môi.- Vậy là anh sẽ không đến văn phòng nữa?Carl lắc đầu.- Tôi thà chết đi còn hơn.- Tôi không hiểu.- Anh sẽ hiểu.
Nhưng giờ thì anh hãy kể cho tôi nghe xem chuyện gì đã xảy ra khi anh đi gặp Hardy hôm qua.Assad mở to đôi mắt vốn đã to của mình.
!- Tôi chẳng thích tí nào.
Con người to xác đó trùm chăn nằm như chết rồi.
Chỉ lộ ra mỗi cái mặt thôi.- Anh có nói chuyện với Hardy không? ,” Assad gật đầu.- Chuyện đó không dễ dàng, vì anh ta bảo tôi đi về.
Sau đó, một y tá xuất hiện và chỉ muốn ném tôi ra khỏi phòng.
Nhưng không sao.
Cô ta rất đẹp, trên một phương diện nào đó.
- Assad mỉm cười.
- Tôi nghĩ cô ta cũng đã nhận ra suy nghĩ của tôi.
Sau đó cô ta đi ra.Carl nhìn anh chàng trợ lý với ánh mắt chán chường.
Đôi khi ước mơ được đến Timbuktu làm anh ta quênhết mọi chuyện.- Hardy thế nào? Tôi hòi anh về Hardy đó, Assad! Cậu ấy đã nói gì? Anh có đọc tài liệu cho cậu ấy nghe không?- Có chứ.
Trong suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ.
Nhưng rồi anh ta buồn ngủ.- Rồi sao nữa?- À thì, sau đó anh ta ngủ mất tiêu.Bộ não Carl nhanh chóng gửi một thông điệp tới đôi tay anh rằng việc bóp cổ người khác hiện vẫn được coi là bất hợp pháp.Assad mỉm cười.- Nhưng tôi sẽ quay lại đó.
Cô y tá đã chào tạm biệt tôi rất nhã nhặn khi tôi đi về.
Carl nuốt nước bọt thành tiếng.- Vì anh giỏi nịnh đầm đến thế, tôi yêu cầu anh lên gác và ve vuốt đám thư ký một lần nữa.Khuôn mặt của Assad sáng rỡ.
Rõ ràng với anh ta, việc đó hay ho hơn nhiều so với đi loanh quanh dọn vệ sinh dưới hầm.Carl ngồi bất động ở bàn làm việc một lúc, đưa mắt nhìn khoảng không.
Cuộc nói chuyện qua điện thoại với bà Karen Mortensen cứ hiện lên trong đấu anh.
Có cách nào đào một đường hầm vào trong đầu của Uffe được không? Có cách nào mở nó ra được không? Liệu rằng trong đó có lời giải thích nào cho sự biến mất của Merete Lynggaard và anh chỉ việc ấn đúng cái nút hay không? Anh có thể dùng vụ tai nạn xe để dò ra cái nút bấm đó được không? Việc tìm ra nó trở nên càng lúc càng quan trọng.Anh chặn Assad lại khi anh chàng sắp bước ra khỏi phòng.- Còn một việc này nữa, Assad.
Tôi cần anh mang xuống đây cho tôi mọi thông tin mà anh tìm được về vụ tai nạn xe hơi đã hại chết bố mẹ của hai chị em nhà Lynggaard.
Tất tần tật.
Không bỏ sót thứ gì.
Ảnh chụp, báo cáo của cảnh sát, các bài báo.
Hãy nhờ các thư ký giúp anh.
Tôi muốn có mọi thông tin ngay và luôn.- Ngay và luôn?- Ý tôi là thật nhanh.
Có một người tên là Uffe, và tôi muốn nói chuyện với cậu ta về vụ tai nạn.- Nói chuyện với cậu ta á? - Assad lẩm bẩm với vẻ mặt tư lự.Carl có một cuộc hẹn vào giờ ăn trưa mà anh ước gì có thể hủy được.
Tối qua Vigga cứ nhất định ép anh đi xem gallery mới của cô ta cho bang được.
Nó nằm ở Nansensgade, một nơi không đến nỗi tệ, nhưng tốn bộn tiền để thuê.
Không gì trên quả đất này có thể khiến anh hào hứng trước viễn cảnh phải dốc túi để một tay Hugin vớ vẩn nào đó có thể trưng bày tác phẩm của hắn bên cạnh tranh của Vigga.Trên đường đi ra, anh gặp Marcus ở hành lang.
Ông đội trưởng nhanh chóng tiến đến chỗ anh, vừa đi vừa nhìn xuống mặt sàn lát đá có hoa văn hình chữ thập ngoặc.
Ông ta thừa biết Carl đã trông thấy mình.
Không ai ở sở cảnh sát có được sự tinh tường như của Marcus Jacobsen.
Ông ta không thể hiện ra, nhưng đúng là như thế.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Marcus được lên làm sếp.- Tôi nghe nói ông đã khen tôi không tiếc lời, Marcus.
Chính xác thì ông kể với đám phóng viên là chúng tôi đang xử lý bao nhiêu vụ án ở Đơn vị Q? Ông còn cho họ biết là chúng tôi sắp thu được đột phá mới trong một vụ nữa cơ đấy.
Ông không thế biết tôi sung sướng đến thế nào đâu.
Đúng là tin tốt lành!Ông đội trưởng đội trọng án nhìn thẳng vào mắt anh.
Đó là lối nhìn đòi hỏi sự tôn trọng.
Tất nhiên là Marcus biết mình đã nói hơi quá, nhưng ông có lý do để làm như vậy.
Chỉ cần một ánh mắt là đủ để ông thể hiện điều đó.
Với ông, lực lượng là trên hết.
Tiền chỉ là phương tiện để phục vụ cho mục đích.
Và mục đích là thứ được quyết định bởi chính ông.- Thôi, - Carl nói.
- Tôi đoán tốt hơn mình nên đi nếu muốn phá một vài vụ án trước khi ăn trưa.
Lúc ra đến cổng, anh quay người.Mà Marcus này, chính xác thì tôi sẽ được lên bao nhiêu bậc lương? - Anh nói to trong khi ông đội trưởngđi ngang qua hàng ghế sơn màu đồng nằm dọc theo tường.
- Tiện thể hỏi luôn, ông đã nói chuyện với chuyên gia tư vấn khủng hoảng chưa đấy?Carl bước ra ngoài đường và đứng đó một lúc, hấp háy mắt dưới ánh nắng.
Không ai ngoài anh có quyển quyết định xem sẽ có bao nhiêu huân chương được cài lên ngực áo đóng phục của anh.
Vigga chắc đã biếtanh được thăng cấp, đồng nghĩa với được tăng lương.
Để hiểu chuyện đó thì chẳng ai cần phải học cả.Căn nhà mà Vigga muốn thuê từng là một tiệm bán đồ đan móc, trước khi trở thành trụ sở của một công ty sách, một xưởng sắp chữ, một doanh nghiệp nhập khẩu các tác phẩm nghệ thuật, và một tiệm đĩa CD.
Hiện giờ thì lớp ốp trần bằng kính mờ là thứ duy nhất còn sót lại của nội thất nguyên thủy.
Diện tích mặt bằng không quá ba mươi lăm mét vuông, nhưng căn nhà đúng là duyên dáng - với những khung cửa sổ lớn trông ra mấy cái hồ, vị trí đối diện với một tiệm pizza, và những mảng xanh nhỏ ở sần sau.
Nó gần như nằm ngay bên cạnh quán cà phê Bankeråt, nơi Merete Lynggaard đã đi ăn tối cùng ai đó chỉ vài ngày trước khi chết.
Với những quán cà phê và tụ điểm ăn chơi tại đây, Nansensgade không hề nhàm chán.
Nó thực sự là một thiên đường kiểu Paris.Carl quay người và lập tức trông thấy Vigga cùng với bạn trai đi ngang qua trước tiệm bánh.
Cô ta sải bước trên phố với sự tự nhiên và vẻ kiêu bạc của một dũng sĩ đấu bò tiến vào trường đấu.
Bộ cánh cô ta diện trên người có đáy đủ các màu sắc của bảng màu.
Vigga luôn rộn ràng như thế.
Trái ngược hoàn toàn với cô ta là tay bạn trai đi bên cạnh.
Anh ta nhét mình trong bộ đó đen chật ních; làn da thì trắng bệch và mắt thâm quầng thấy rõ.
Kiểu người mà ta thường thấy trong những cỏ quan tài niêm chì của một bộ phim về Dracula.- Cưng ơi! - Vigga gọi to trong khi băng qua đường.
Chuyến này lại tốn bộn tiền rồi.Trong khi bóng ma phim kinh dị đi xem xét toàn bộ căn nhà; Vigga xoa dịu Carl.
Anh sẽ chì phải trả hai phần ba tiền thuê, còn lại cô ta sẽ trả.Vigga dang rộng đôi tay, thốt lên:- Tiền sẽ tràn vào như nước, Carl ơi.Phải rồi.
Hoặc là tuôn ra như suối, anh nghĩ bụng và nhẩm tính mỏi tháng mình tốn đến hai ngàn sáu trăm krone.
Chắc anh phải đi học để làm chánh thanh tra gấp.Họ ghé vào quán cà phê Bankeråt để đọc hợp đồng thuê nhà, và Carl tranh thủ ngó nghiêng một vòng.Merete Lynggaard từng đến đây, nhưng không đây hai tuần sau cô đã bốc hơi khỏi mặt đất này.- Ai là chủ của cơ ngơi này vậy? - Anh hỏi một nữ phục vụ tại quấy bar.- Jean-Yves.
Anh ấy ngồi đằng kia kìa.
- Cô gái chỉ vào một người đàn ông khá nghiêm nghị, hoàn toàn không có sự tinh tê và kiểu cách của người Pháp.Carl đứng dậy.- Xin phép được hỏi,