Khó trách hắn đối với mình nhiệt tình lại săn sóc như vậy, hóa ra là đem mình trở thành thế thân của Bạch Nguyệt Quang.
Cho dù Bạch Nguyệt Quang này là ba của mình, Hứa Kiêu Bạch cũng không cho phép.
Tuy nói cậu đối đãi với chuyện lên giường cũng không có đặc biệt cố chấp, nhưng đối với tình cảm, cậu lại có chút sạch sẽ.
Cậu không quan tâm đối phương có quá khứ, càng không quan tâm đối phương từng có bao nhiêu người tiền nhiệm.
Cậu chỉ quan tâm, đối phương ở bên cậu, chính là ở bên cậu.
Không muốn là thế thân của ai, càng không muốn ngày ngày nghĩ đến người khác.
Trong lòng cậu có chút khổ sở, cho dù ngoài miệng cậu nói chuyện với Lục Thành Nghiễm chỉ là quan hệ một lần.
Nhưng hai tháng nay hắn đối với cậu tỉ mỉ chu đáo có thừa, Hứa Kiêu Bạch cũng không phải là tâm địa sắt đá, hơn nữa hai người bọn họ từng có quan hệ một lần, đương nhiên sẽ có chút ý nghĩ khác thường.
Mặc dù biết rằng sự chênh lệch giữa hai người họ là quá lớn, khả năng ở bên nhau là thấp.
Nhưng nếu hai người đều có lòng, đây cũng không phải là một chuyện không tốt gì.
Hiện giờ hết thảy cậu đều hiểu rõ, vừa thất vọng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu từ nhỏ đã biết mình chỉ là một đứa trẻ bình thường xuất thân từ một gia đình bình thường, ngoại trừ so với hài tử bình thường xinh đẹp hơn một chút thì không có bất kỳ sở trường nào.
Cũng may cậu có một đầu óc thông minh, chuyện gì cũng hiểu sớm hơn những đứa trẻ khác một chút.
Chính là bởi vì Tiểu Bạch hiểu chuyện sớm mới càng hiểu được sự tàn khốc của xã hội này.
Bị xã hội đập một lần là đủ rồi, Hứa Kiêu Bạch không muốn đem quyền làm tổn thương mình giao cho bất luận kẻ nào nữa.
Cho nên cậu rất thông minh, vào lúc này nên tránh xa Lục Thành Nghiễm.
Sở Vi nói: "Tiểu Bạch, cậu tính toán như thế nào? Cậu mới vừa trưởng thành, đứa bé này...!Nó đến không đúng lúc chút nào cả."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Tôi đương nhiên biết nó tới không đúng lúc cho nên tôi mới không dám nói cho ba tôi biết, chỉ có thể để cậu giúp tôi đưa ra chủ ý thôi."
Sở Vi trời sinh nhiều ý đồ quỷ, hai người gộp lại có thể làm ra một rổ chuyện.
Sở Vi nghĩ đi nghĩ lại nói: "Phá đi, cậu đến bệnh viện thành phố cảng, thông tin gì cũng được giữ bí mật.
Thừa dịp nó còn nhỏ, mau xóa sạch."
"Xóa sạch?" Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu, mi tâm hơi nhíu lại.
"Tất nhiên rồi! Nếu không xóa bỏ, cậu vẫn định sinh ra sao? Chú Hứa một mình nuôi cậu lớn vất vả bao nhiêu cậu cũng biết, chú ấy không có biện pháp, mẹ cậu qua đời sớm, chú ấy chỉ có thể một mình nuôi cậu lớn lên.
Chúng ta đều biết chú Hứa lúc trước ưu tú biết bao.
Lúc chú ấy đi du học cũng để cậu ở lại trường, bởi vì cậu ở đó đã bị bệnh nên chú ấy vẫn chọn về nước.
Tiểu Bạch, cậu là người trong giới giải trí, hiện tại chính là tuổi vàng của cậu.
Phá nó đi thần không biết quỷ không hay, dù sao cũng chỉ là quan hệ một đêm.
Hắn sẽ không biết, cậu cũng có thể đứng trong giới giải trí mà không sợ hãi, cậu nói xem?"
Hứa Kiêu Bạch biết, Sở Vi thật sự suy nghĩ cho mình.
Mặc dù cậu luôn miệng nói mình học diễn xuất là để có thể học cùng trường với Trần Trình, thực tế cậu học diễn xuất là bởi vì cậu thật sự yêu nghề này.
Cậu có thiên phú, có ngoại hình, trước mắt xem ra càng là có tiền đồ.
Mắt thấy liền phát triển theo hướng tốt, nhưng trong bụng bỗng nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi.
Ánh mắt cậu đỏ hồng nhìn bụng vẫn bằng phẳng như thớt, không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Kiêu Bạch luôn cảm thấy trong bụng có một vật nhỏ đang chui tới chui lui.
Nhưng cậu có thể làm gì? Bây giờ cậu không có tiền để nuôi nó.
Hít hít mũi, Hứa Kiêu Bạch nói: "Được rồi, cậu giúp tôi liên hệ với bệnh viện đi.
Tôi sẽ đi bỏ nó sau khi ghi hình chương trình Thám tử số 6 xong." Nói xong cậu dụi dụi mắt, con người thật sự là một sinh vật kỳ diệu.
Rõ ràng cậu còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ này lại đã sinh ra tình cảm với nó.
Nó sẽ như thế nào? Béo hay gầy? Mắt to hay nhỏ? Mũi cong vểnh lên?
Hứa Kiêu Bạch không dám nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng đau xót.
Sở Vi cũng không quá nhẫn tâm, tuy rằng hắn không biết nam hài thể chất dễ mang thai sau khi mang thai sẽ sinh ra tình cảm như thế nào.
Nhưng hắn biết tình cảm của mẹ dành cho mình.
Hắn trời sinh chính là tiểu linh, nếu như không phải mẹ che chở, nhiều lần thuyết phục ba, sau này để cho hắn tìm cơ quan mang thai hộ, không lo không có hậu đại thì e là hắn sẽ bị cha đánh gãy chân.
Nhưng hắn bất luận nghĩ như thế nào, Tiểu Bạch cũng không có khả năng vào lúc này đem đứa nhỏ này sinh ra.
Thấy tâm tình cậu sa sút, Sở Vi liền nói: "Nếu không...!Tối nay tôi đưa cậu đến biệt thự ở ngoại ô nhà tôi đi? Cha tôi đã đi ra nước ngoài bàn việc kinh doanh rồi, mẹ tôi cũng đi theo để giải quyết hàng hóa.
Biệt thự bên kia cũng chỉ có một người trông vườn, chúng ta cùng đi hái một ít cà tím dưa chuột mẹ tôi trồng, được không?"
Hứa Kiêu Bạch gật gật đầu, hiện tại cậu không dám về nhà, sợ bị đồng chí Hứa nhìn ra liền cùng Sở Vi đi ngoại ô.
Đây không phải là lần đầu tiên hai đứa trẻ đến, họ hái rất nhiều rau trong sân, rửa sạch và xâu lại với nhau rồi nướng lên.
Sở Vi nói: "Muốn uống chút rượu không?"
Hứa Kiêu Bạch theo bản năng liền lắc đầu: "Không được, hiện tại tôi không tiện uống rượu."
Sở Vi thầm nghĩ, không phải cậu định bỏ sao? Hắn cảm thấy Tiểu Bạch cũng không phải thật lòng muốn đem đứa nhỏ này phá đi.
Tính cách này của cậu, nhìn qua thì có vẻ tùy tiện nhưng kỳ thật đối đãi về phương diện tình cảm rất nghiêm túc, cũng là một người mềm lòng.
Bình thường để cho cậu giết một con cá cũng khó chứ đừng nói là bỏ đi con của cậu.
Sở Vi lại cầm xúc xích và thịt bò trong tủ lạnh, thấy cậu vẫn rầu rĩ không vui, Sở Vi cũng không nói gì nữa, hai người yên lặng ăn chút gì đó rồi tắm rửa trở về phòng.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, Hứa Kiêu Bạch liền mở điện thoại di động, tra xét tư liệu liên quan đến phá thai của thể chất dễ mang thai.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã khiến cậu sợ tới mức thất kinh kêu lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, sau lưng đều toát ra một tầng mồ hôi.
Sở Vi bị cậu làm cho hoảng sợ, vội vàng bật đèn đầu giường lên, vẻ mặt ngái ngủ nói: "Tiểu Bạch, hơn nửa đêm cậu bị động kinh đấy à? Kêu cái gì vậy?"
Hứa Kiêu Bạch đưa điện thoại cho hắn nói: "Cậu cậu xem cái này đi."
Sở Vi nhận lấy điện thoại di động, nhìn thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh một nam thanh niên nằm trên giường.
Chân của nam thanh niên bị trói vào một cái kệ trên chiếc giường.
Một dụng cụ thăm dò vào bộ phận mấu chốt, không biết đang làm cái gì.
Cơn buồn ngủ của Sở Vi bị Hứa Kiêu Bạch quét sạch, vẻ mặt hưng phấn nói: "Hơn nửa đêm còn xem cái này à? K1ch thích như vậy cơ?"
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Cậu có phải ngốc không? Cậu thấy rõ đây là những gì họ đang làm đi!"
Sở Vi dụi dụi mắt, mới thấy rõ tiêu đề, thì ra đây là tư liệu phá thai.
Hắn chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Thô như vậy sao?"
Sở Vi tát một cái vào đầu đầy phế liệu của mình, Hứa Kiêu Bạch cảm thán nói: "Đáng thương tôi cũng không biết lần đầu tiên ngủ dậy liền mất, giờ biết rõ liền đem chân chính lần đầu tiên cho một cây gậy?"
Nghĩ tới đây, toàn thân cậu run rẩy một chút, lập tức lắc đầu nói: "Không được không được! Tôi không thể làm thế được." Dù sao bất luận như thế nào cậu cũng không muốn để cho một đám bác sĩ vây xem mình, cái này quả thực quá xấu hổ mà.
Sở Vi vẻ mặt đau đớn, cái này làm cho hắn cũng không tiếp nhận được.
Hắn là một tiểu linh có tiết tháo, ngoại trừ đại mãnh công của hắn, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào thao trúng, huống chi còn là một cây gậy.
Cậu suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu...!Nếu không, chúng ta nghĩ cách khác?"
Vì thế hai người ôm điện thoại tra tư liệu nửa ngày.
Mãi đến hơn ba giờ sáng hai người mới không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon khiến tinh thần của Hứa Kiêu Bạch hôm sau cũng không có.
Hơn nữa phản ứng ban đầu của cậu, cả người đều uể oải.
Cũng may thiết lập của cậu chính là Gia Cát bệnh nhược, chỉ cần đại não vãn hoạt động, ở trên ống kính liền nhìn không ra cái gì.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Trì Dương cũng nhìn ra cậu có gì đó không ổn liền đưa cho cậu một chai đồ uống chức năng, hỏi: "Hôm nay cậu có chuyện gì sao? Cậu cảm thấy không khỏe à?"
Hứa Kiêu Bạch nhận lấy đồ uống mà Trì Dương cho mình, cùng hắn đánh quyền, xoa xoa mặt mình một cái nói: "Không có việc gì, tối hôm qua cùng bạn bè đi nướng thịt, hơn ba giờ mới ngủ.
Chỉ là có chút không có tinh thần thôi, tôi đi rửa mặt là tốt rồi."
Trì Dương gật gật đầu nói: "Sắc mặt của cậu không tốt lắm, không được thì đi bệnh viện, có muốn tôi giúp cậu gọi một cốc cà phê không?"
Hứa Kiêu Bạch cự tuyệt, đi vệ sinh rửa mặt, cảnh ghi hình buổi chiều xong liền định về nhà ngủ bù.
Kết thúc công việc cũng không tính là muộn, năm giờ chiều, Hứa Kiêu Bạch liền khoác ba lô của mình trở về.
Từ Tuệ gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu có cần đón không.
Tiểu Bạch nhìn sắc trời còn sớm, liền cự tuyệt, tự mình đi mười phút đến ngã tư chặn taxi.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy xe của Lục Thành Nghiễm dừng ở cửa.
Hứa Kiêu Bạch có chút chột dạ, theo bản năng ôm bụng, mới nhớ tới mười tháng mang thai phải chậm rãi mới có thể hiển lộ.
Cậu hắng giọng, định vòng qua xe của hắn, giả vờ vô sự phát sinh, cái gì cũng không nhìn.
Nhưng Lục Thành Nghiễm lại đẩy cửa xe, vẫy vẫy tay với cậu hô: "Tiểu Bạch, bên này."
Hứa Kiêu Bạch vẫn xoay người lại, nói với Lục Thành Nghiễm: "Chú Lục, không phải tôi đã nói không cần chú đến đón tôi sao? Tôi tìm thấy giao lộ bên kia có thể bắt taxi rồi, ngày hôm qua nhanh chóng bắt đầu."
Lục Thành Nghiễm nói: "Không có việc gì, hai ngày nay tôi vừa vặn phải chạy qua chạy lại trong nội thành.
Lên đi! Tôi đưa cậu về."
Không nghĩ ra lý do từ chối hợp lý, Hứa Kiêu Bạch đành phải lên xe.
Đường đi này ngược lại yên tĩnh, bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, Hứa Kiêu Bạch vừa lên xe liền ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ suốt đường đi, ngược lại lúc sắp xuống xe thì tỉnh lại.
Sau khi cảm ơn Lục Thành Nghiễm, Hứa Kiêu Bạch một mình đẩy cửa xuống xe, cũng không bảo Lục Thành Nghiễm đi lên ngồi.
Lục Thành Nghiễm rốt cục cảm giác được không đúng lắm, Tiểu Bạch đang trốn hắn? Nhóc con này tại sao phải trốn hắn? Còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện đêm đó?
Hắn lắc đầu, nếu như là chuyện đêm đó Tiểu Bạch đã sớm quên rồi.
Ngay từ đầu lúc quen biết cậu Lục Thành Nghiễm đã biết, Tiểu Bạch là một người nhìn cái gì cũng rất thông suốt, rốt