Hứa Tuấn Lân nhận lấy hoa hồng đặt lên bàn, suy nghĩ trong đầu lại bay đến mười tám năm trước.
Khi đó Vệ Kiêu quả đúng là có vài phần lãng mạn, biết Đông thành có một khu vườn hoa hồng lớn, liền cố ý dẫn y đến đó ngắm phong cảnh.
Nhân lúc y không để ý, hắn liền lấy bó hồng trong cốp xe ra.
Giả vờ để mình vào cốp xe lấy dụng cụ dã ngoại, nhấc cốp xe lên, đầy hoa hồng bung ra.
Quả bóng hydro đầy màu sắc bay lên bầu trời, Vệ Kiêu từ sau lưng ôm lấy y, cũng ở bên tai y nói: "Anh muốn yêu em lâu đến mức căn bản không đếm được thời gian..."
Cẩu huyết lại không tục như ngôn tình tỏ tình dưới đoạn cầu, Hứa Tuấn Lân ngoài mặt không gợn sóng nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng.
Hôm nay lại nhìn thấy hoa hồng trong vườn hồng Đông thành, lúc nhất thời trong lòng Hứa Tuấn Lân ngũ vị trần tạp, không biết nên nói cái gì.
Vệ Trạch An lại cao hứng vô cùng, hắn quả thực giống như một con chó ngao Tây Tạng đói bụng mười mấy năm, vừa đụng phải Hứa Tuấn Lân hận không thể nuốt người vào bụng.
Lại sợ mình nếm không đủ tư vị kia, cố gắng khắc chế chính mình, chỉ có thể chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Nhưng mà càng là tình triều đè nén mình, càng làm cho hắn lưu luyến quên về, càng đối với y mê luyến.
Hắn ôm lấy Hứa Tuấn Lân nói: "Tiểu Lân Tử, tôi muốn làm chết em..." Nói xong hắn liền ôm Hứa Tuấn Lân lên, đặt lên sô pha.
Hứa Tuấn Lân đẩy hắn nói: "Trở về phòng."
Vệ Trạch An bất động nói: "Không phải nói Tiểu Bạch không trở về sao? Tôi sẽ để lại hương vị của tôi trên ghế sofa nhà em."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Quên mất, đây là một sói, hắn thích đánh dấu địa bàn ở khắp mọi nơi.
Trên mặt y nóng đến dữ dội, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, lại cũng không muốn đẩy hắn ra.
Y hoài niệm điên cuồng mà Vệ Kiêu mang đến cho mình, mời mấy năm yên lặng, rốt cục lại xao động lần nữa.
Mà Hứa Kiêu Bạch đang ngủ thật ngon trong phòng bỗng nhiên bị từng đợt thanh âm bí ẩn đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, có vài phần mê mang.
Từ khi phát hiện trong bụng có đứa bé, cậu càng ngày càng buồn ngủ.
Theo tiếng khả nghi kia nhìn điện thoại di động, đã hơn chín giờ, cậu ngủ đại khái đã được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng mà trên điện thoại sao lại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy?
Cậu mở khóa màn hình nhìn xuống từng cái một, đều là đồng chí Hứa và Sở Vi gửi tới.
Hứa Tuấn Lân gọi cho cậu ba cuộc điện thoại, gửi một tin nhắn, hỏi cậu khi nào trở về.
Sở Vi gọi cậu hơn mười cuộc điện thoại, nhiều lần hỏi cậu đi đâu, đừng có mà nghĩ không thông, bảo cậu gọi lại cho lão Hứa, đừng để y lo lắng.
Đương nhiên, trọng điểm là Sở Vi nói với cậu là vì giúp cậu nói dối, hắn nói dối Tiểu Bạch đi tìm hắn.
Lúc này Tiểu Bạch rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại, rốt cục cũng hiểu được thanh âm bên tai là cái gì.
Cậu lặng lẽ đứng dậy, đẩy khe cửa ra lặng lẽ nhìn thoáng qua, vừa nhìn cậu liền sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại.
Trong phòng khách là đồng chí Hứa và Vệ thúc, dù không cởi hết quần áo nhưng hình ảnh này cũng quá hạn chế đi thôi.
Cũng may đồng chí Hứa biết giữ mặt mũi, đắp một tấm chăn ở đoạn giữa, nếu không đã bị Tiểu Bạch nhìn thấy hết sạch.
Cậu run rẩy nhắn tin cho Sở Vi: "Tôi đang ở nhà đây.
Chúng ta dường như gặp rắc rối lớn rồi!!!"
Sở Vi trả lời: "Sao? Cuối cùng cậu cũng gửi lại tin nhắn cho tôi rồi à? Cậu đi đâu đấy? Gây ra tai họa gì rồi?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Tôi ngủ ở nhà."
Sở Vi: "..."
Hứa Kiêu Bạch lại nói: "Nhưng bây giờ tôi đang xem xxx trên ghế sofa phiên bản người thật đây này!"
Sở Vi:???
Hứa Kiêu Bạch sắp khóc, lúc này nên làm sao bây giờ? Đồng chí Hứa sẽ giết cậu đi? Khụ, sau này nếu như mình gặp phải loại tình huống này nhất định phải thận trọng! Đứa bé quả thực chính là một cái bóng đèn cỡ lớn 10.000w!
Sau khi đem tình huống nói với Sở Vi một chút, Sở Vi còn rất ngoài ý muốn: "Chú Hứa có bạn trai rồi sao? Wow! Chúc mừng chức mừng nha!"
Hứa Kiêu Bạch trả lời: "Đừng vội chúc mừng! Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không dám ra ngoàiiii."
Sở Vi nghĩ tới nghĩ lui trả lời: "Có cách rồi! Cậu làm bộ như còn đang ngủ, đừng đi ra ngoài, lát nữa tôi gọi điện thoại cho chú Hứa, nói với chú ấy không biết vì sao cậu vẫn không tới, điện thoại cũng không liên lạc được.
Chú ấy nhất định sẽ tìm cậu, phản ứng lại sẽ muốn xem xem cậu có ở trong phòng hay không.
Đến lúc đó cậu liền giả vờ còn đang ngủ, cái gì cũng không nghe thấy là được."
Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến nói: "Thanh âm có chút...!Lớn..."
Sở Vi phát ra một cái kinh hỉ lộ ra chút biểu tình gian trá nói: "À? Bạn trai của chú Hứa mạnh mẽ như vậy sao?"
Hứa Kiêu Bạch không thể tiếp tục đề tài này nữa, cậu nói: "Tình cảm của bọn họ nhìn qua cực kỳ tốt, làm cho người ta hâm mộ, tôi có thể nhìn ra Vệ thúc rất thích ba tôi."
Sở Vi nói: "Nếu đã như vậy, vậy chúng ta đương nhiên cũng chúc phúc cho chú Hứa rồi.
Cậu phải rộng lượng một chút, đừng vì chú Hứa tái hôn mà nổi giận."
"Tôi là người như vậy sao? Dù sao bất luận như thế nào, nhìn thấy nửa đời sau của đồng chí Hứa có hậu, tôi đều rất vui vẻ."
Cùng Sở Vi tán gẫu trong chốc lát, động tĩnh trong phòng khách hơi nhỏ một chút.
Lại một lát sau, Hứa Kiêu Bạch nghe được trong phòng khách có tiếng kéo rèm cửa sổ cùng với tiếng mở cửa sổ thông gió.
Ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Vệ Trạch An: "Tiểu Lân Tử, em thật tốt..."
Thanh âm Hứa Tuấn Lân có chút khàn khàn nói: "Anh mau bỏ ra, tắm rửa, chuẩn bị ăn cơm đi!"
"Ăn cơm sao?" Hứa Kiêu Bạch cũng đói bụng ở trong phòng vô cùng khổ sở, cậu cũng muốn ăn cơm ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
Vệ Trạch An ngược lại nghe lời, đi tắm rửa.
Hứa Tuấn Lân bưng thức ăn lên bàn, nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, Tiểu Bạch còn chưa gọi điện thoại cho mình? Y có chút lo lắng, liền lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, điện thoại của Sở Vi liền gọi tới trước.
Vừa nhận điện thoại, Sở Vi liền có chút sốt ruột nói: "Alo? Chú Hứa, cháu vẫn không thấy Tiểu Bạch tới.
Điện thoại của cậu ấy vẫn không liên lạc được, cháu liền nhắn tin cho đồng nghiệp trong công ty cậu ấy hỏi.
Đồng nghiệp của cậu ấy nói cậu ấy đã về nhà từ sớm rồi."
Hứa Tuấn Lân nhíu mày hỏi: "Về nhà rồi?" Hỏi xong lời này, trong lòng y lộp bộp một tiếng, quay đầu nhìn về phía phòng Tiểu Bạch.
Cửa phòng Tiểu Bạch đóng lại, dép lê còn để ở cửa, y bình thường đều căn cứ vào Tiểu Bạch có đổi dép lê hay không để phán đoán Tiểu Bạch có về nhà hay không.
Hôm nay thằng bé không thay dép, chẳng lẽ mang giày thể thao vào phòng? Bình thường nó cũng không có thói quen này mà.
Tim Hứa Tuấn Lân lại bắt đầu gia tốc, tình huống này...!Có một chút k1ch thích...!Tiểu Bạch sẽ không...!Giống như lần trở về trước, lại vây xem toàn bộ hành trình đi?
Y khẩn trương lòng bàn tay liền dễ dàng đổ mồ hôi, hai chân giống như rót chì đi về phía phòng Tiểu Bạch.
Y có chút thấp thỏm nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiểu Bạch đang đắp chăn nằm trên giường, nhắm mắt lại, đang ngủ say.
Y thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm quá, thằng con trai của mình vẫn đang ngủ thiếp đi.
Nhớ lại động tĩnh vừa rồi của mình, không đánh thức nó xem như là may mắn rồi.
Hứa Tuấn Lân quả thực muốn cho mình một cái tát, về sau không thể như vậy nữa.
Tiểu Bạch nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, người làm cha mẹ như mình quả thực làm hướng dẫn sai lầm nhất.
Trong lòng y có chút tức giận, nghĩ lại là mình để cho hắn tới, cũng không trách được người khác.
Chỉ có thể tự mình tức giận mình, trong lòng âm thầm thề, cho dù nhịn không được nữa, cũng nhất định phải tránh Tiểu Bạch.
Lúc này Vệ Trạch An tắm rửa xong, hắn mặc áo ngủ đi tới chỗ Hứa Tuấn Lân, vừa định ôm y vào trong ngực đã bị y đẩy ra.
Vệ Trạch An cười nói: "Xách quần lên lại không nhận chồng em nữa sao.
Tiểu Lân Tử, sao em lại vô tình như vậy?"
Hứa Tuấn Lân hô lên một tiếng nói: "Đừng ầm ĩ!"
Nhưng đã muộn, Tiểu Bạch xoay người, lông mi nhẹ nhàng run rẩy một chút, còn lấy tay chặn ánh đèn chiếu tới trong phòng khách, giọng mũi thập phần nồng đậm nói: "Ai đấy?"
Diễn xuất này chính cậu cũng phải chấm cho mình một trăm điểm!
Hứa Tuấn Lân lập tức nhìn Vệ Trạch An một cái, Vệ Trạch An hiểu ý, vội vàng xoay người đi vào phòng khách, đem hiện trường bọn họ làm cho hỗn độn thu dọn xong, cũng đem dụng cụ gây án từ trong thùng rác nhặt ra xả vào bồn cầu.
Hứa Kiêu Bạch trong lòng nghẹn cười đến khó chịu, hai vợ chồng này ngược lại lại biết phối hợp chiến đấu ghê đấy.
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt không tỉnh ngủ, xoa xoa mái tóc rối bời của mình nói: "Mấy giờ rồi? A, Vệ thúc sao?"
Vệ Trạch An đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mặc quần áo, cũng thay đổi thành một bộ biểu tình hiền lành mở miệng nói: "Tiểu Bạch tỉnh rồi sao? Đói không? Ba cháu đã nấu xong bữa ăn rồi, mau dậy ăn cơm đi."
Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng, rời giường đi rửa tay.
Sau đó, Hứa Tuấn Lân và Vệ Trạch An liền nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch ăn hơn phân nửa thức ăn như hổ đói.
Cuối cùng Hứa Tuấn Lân rốt cục nhịn không được hỏi: "Tiểu Bạch, cơm ở tổ tiết mục...!không ổn sao?"
Hứa Kiêu Bạch không muốn ở trước mặt đối thủ sống chết của Lục Thành Nghiễm bôi đen hắn, liền nói: "...!Làm gì có! Đó là do...!Gần đây cơ sở tiêu hao quá lớn, động một chút liền đói.
Lại nói tiếp vẫn là đồng chí Hứa tài nấu nướng của ba rất tốt, đồ ăn bên ngoài luôn không hợp khẩu vị con."
Hứa Tuấn Lân: "..."
Đời này xem như y ngã vào miệng hai cha con nhà này, dỗ dành người đến giống như rót mật, nổi lên người cũng không hàm hồ.
Cơm nước xong, Vệ Trạch An cũng không thể ở lại nhà họ Hứa.
Hắn thập phần khách khí nói lời tạm biệt với Tiểu Bạch rồi đi thang máy xuống lầu.
Vừa xuống lầu hắn liền nhận được tin nhắn của Hứa Tuấn Lân: "Mấy ngày nay thu liễm một chút đi!"
Vệ Trạch An sờ sờ mũi, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi cùng Tiểu Lân Tử ủ nước sốt trong phòng khách, nhịn không được nở nụ cười, trả lời: "Lần sau tôi vào phòng có giường lớn đi?"
Hứa Tuấn Lân không trả lời tin nhắn của hắn nữa, Vệ Trạch An biết da mặt y mỏng nên cũng không nói gì nữa.
Ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch ngủ đủ mười tiếng tinh thần tràn đầy, buổi sáng cũng ăn no, bắt đầu ghi hình kỳ thứ hai.
Quay xong kỳ thứ hai, kỳ đầu tiên bắt đầu chuẩn bị tuyên truyền.
Vốn dĩ đạo diễn nói chỉ có tuyên truyền trên mạng, hôm nay bỗng nhiên tạm thời thông báo cho bọn họ, tại hội nghị có một chương trình