Bệnh viện ngoại thành
Trong phòng bệnh hiện giờ là cảnh tượng ba người phụ nữ đang ngồi đối mặt với nhau vô cùng căng thẳng.
Người ở giữa là Vũ Kiều, bà đang bối rối không biết phải giải quyết vấn đề giữa các con thế nào.
Một bên là Bách Mỹ Tranh từ lúc bước vào đến giờ chỉ cúi gầm mặt không nói, có lẽ cô bé sợ phải đối mặt với chị dâu cả của mình.
Còn Hạ Di Giai bên này cũng chỉ ngồi nhìn mẹ và em chồng của mình không lên tiếng.
Khi không khí trong phòng đang vô cùng gượng gạo thì bỗng giọng nói của Bách Mỹ Tranh vang lên:
- Em...!em xin lỗi chị dâu! Thật sự rất xin lỗi chị!
Vừa nói Bách Mỹ Tranh vừa khóc, cơ thể cô bé run hết cả lên trông vô cùng tội nghiệp.
Vũ Kiều ngồi bên cạnh thấy con khóc thì vội đưa tay sang vỗ vai trấn an nhưng cũng chỉ dám trấn an chứ chẳng biết phải nói gì.
Hơn ai hết Vũ Kiều là người hiểu rõ những lỗi lầm mà con gái gây ra là không thể chấp nhận được nên đứng trên cương vị người mẹ chồng bà cũng không bắt ép con dâu phải tha thứ.
Đối mặt với những giọt nước mắt hối hận của Bách Mỹ Tranh lúc này Hạ Di Giai vẫn chỉ im lặng không lên tiếng.
Thật lòng thì cô đã không còn giận Bách Mỹ Tranh nhưng muốn cô tha thứ ngay lúc này thì nhất thời cô chưa làm được.
Vốn dĩ ngay từ đầu Hạ Di Giai rất yêu quý các cô em gái của chồng mình, khác với Du Mẫn Hoa thì Hạ Di Giai đã sớm làm quen với các em chồng của mình từ nhỏ.
Đối với cô, Bách Tĩnh Ngưng và Bách Mỹ Tranh chẳng khác nào chị em gái ruột trong nhà nên khi bị Bách Mỹ Tranh tính kế cô đã rất sốc, điều đó khiến Hạ Di Giai nhất thời chưa thể tiếp nhận.
Trái ngược với Bách Tĩnh Ngưng vui vẻ, hoạt bát thì Bách Mỹ Tranh từ nhỏ tính cách đã khá rụt rè.
Hạ Di Giai không thể ngờ được rằng cô bé nhút nhát ngày nào nay lại dám hãm hại mình như thế, điều đó khiến cô cần thêm thời gian suy nghĩ.
Vốn dĩ theo như dự tính lúc đầu thì Hạ Di Giai định mượn thời gian dưỡng bệnh để từ từ bỏ qua cho lỗi lầm Bách Mỹ Tranh mắc phải.
Nhưng tình thế hiện tại bây giờ lại bắt cô phải đưa ra quyết định ngay lập tức khiến cô có phần hơi bối rối.
Lúc mới chạm mặt Bách Mỹ Tranh, Hạ Di Giai vẫn chưa hoàn toàn nguôi được sự tức giận nhưng sau một hồi thấy Bách Mỹ Tranh khóc thì cuối cùng cô chỉ đành phải thỏa hiệp.
Hạ Di Giai nhắm mắt khẽ thở dài rồi lại gần đưa tay xoa đầu Bách Mỹ Tranh nói:
- Được rồi, em đừng khóc nữa! Chị không trách em!
Nghe được câu nói của Hạ Di Giai khiến Bách Mỹ Tranh lập tức ngẩng đầu, cô bé kinh ngạc nhìn vào cô hỏi lại:
- Chị tha thứ cho em sao? Không trách em thật chứ?
- Ừm! Chị