Hạ Thừa Quân và ba người kia cùng đi vào khu ổ chuột.
Vừa đi cô vừa quan sát xung quanh.
Tuy nơi này nằm ngay gần tòa nhà nơi phồn vinh hoa lệ của Macau nhưng hai nơi này giống như “Thiên đường và địa ngục”.
Một bên ảm đạm lạnh lẽo một bên rực rỡ hưng thịnh.
Xung quanh là những ngôi nhà xập xệ nứt nẻ nghiêng qua vẹo lại như có thể đổ bất cứ lúc nào, những sợi dây dùng để mắc quần áo chẳng chịt nối qua nối lại.
Vài đứa trẻ núp sau cánh cửa sổ nhìn bọn cô.
Đôi mắt bọn chúng không thể dùng từ ngây thơ và phải dùng từ cảnh giác đề phòng và có chút gian manh trong đó.
- Lão đại thật sự đang ở nơi tồn tàn này sao?
Một người trong số ba tên thanh niên cất tiếng vừa nghe, khó hiểu nhìn Hạ Thừa Quân đang nắm chặt điện thoại đang sáng trong tay.
- Phương Chu, c ậu nhỏ giọng chút, không nhìn thấy mấy người xung quanh đang để ý ta sao?
- Tô Trần cậu không cảm thấy có chút khúc mắc sao?
Hai thanh niên đối đáp qua lại.
Người tên Tô Trần là cậu thiếu niên đã nói chuyện cùng Hạ Thừa Quân lúc trên xe, một người là Phương Chu thì có vẻ khá “ngây ngô”.
Chỉ còn một người im lặng từ đầu đến cuối.
Hạ Thừa Quân ngẩng đầu, nhìn cả ba người ý bảo mau chóng im lặng.
- Du Yến cậu nghĩ sao?
Tô Trần hỏi người thanh niên tên Du Yến kia.
Cậu ta một tay đút túi áo khoác đang lặng lẽ quan sát xung quanh.
Đến khi được gọi lại mới gật đầu.
- Chị Hạ, chị hãy nhìn phía đằng kia.
Dứt lời Du Yến chỉ tay về phía thùng phi màu xanh đã phai thành màu xám tro đặt trong góc khuất đã mọc đầy rêu.
Hạ Thừa Quân và hai người còn lại đồng loạt nhìn theo hướng tay của cậu ta.
Hạ Thừa Quân không nhanh không chậm đi đến phía thùng đó.
Cô ngồi thấp xuống sau đó nhặt lên một thứ.
Môi cô mím chặt, mặt đanh lại răng nghiến chặt vào nhau.
Cô nắm chặt vật trong tay sau đó đút vào túi áo khác ngược bên với chiếc camera nhỏ.
- Du Yến, tốt lắm!
Du Yến nghe cô nói gật đầu sau đó tiếp tục quan sát tiếp.
Hạ Thừa Quân nhìn vào màn hình điện thoại, có người gọi đến, là Đường Trạch.
- Hạ Thừa Quân, tôi đã định vị được vị trí chính xác từ tín hiệu điện thoại cậu ta rồi.
Người trong điện thoại vừa nói xong thì Hạ Thừa Quân đáy mắt đã lóe lên tia sáng rồi vụt tắt trong giây lát không một ai có thể nhận thấy.
- Mau gửi cho tôi.
Giọng nói cố kìm chế sự gấp gáp nôn nóng của Hạ Thừa Quân khiến Đường Trạch bên đầu dây kia còn nhăn mặt bĩu môi.
- Cô đang ở khu ổ chuột đúng không?
- Đúng vậy.
Đường Trạch và “tiểu đoàn đội” của anh ta đã gắn chip vào điện thoại của Hạ Thừa Quân để đảm bảo theo sát và đảm bảo an toàn cho cô nên bọn họ dù ở Trung Quốc vẫn có thể biết cụ thể vị trí của cô.
- Cách vị trí nơi cô đang đứng, độ trăm mét nữa, chúng tôi đã nhận được tín hiệu qua điện thoại của cậu ta.
Đường Trạch nói rành mạch không nhanh không chậm.
- Nếu vậy có thể biết được Cố Huyền Hàn có ở đó không?
Hạ Thừa Quân không ngăn lo lắng nôn nóng trong giọng nói.
- Tôi chỉ nhận được tín hiệu, điện thoại vệ tinh của cậu ta đã ngắt kết nối.
Chỉ còn điện thoại cá nhân…nhưng không liên lạc được
Nghe Đường Trạch nói Hạ Thừa Quân không thất vọng và còn có chút hy vọng nào đó nhen nhóm trong lòng cô.
- Được! Có manh mối là đủ rồi, cậu gửi đi tôi đi trước.
Nói xong cô ngắt máy.
Điện thoại vệ tinh của Cố Huyền Hàn đã ngắt kết nối hoàn toàn sau khi Đường Trạch vừa xác định.
Cố Huyền Hàn hiện tại đang giữ điện thoại cá nhân bên người.
Theo như Hạ Thừa Quân biết thì thiết bị cá nhân đó của hắn không gắn bất cứ thứ gì. Nó chỉ đơn giản là vật cực kì riêng tư của hắn ta.
Cô nghĩ ra một ý nhưng mà không biết có thực hiện thành công được không, nhưng mà cứ thử rồi sẽ biết.
Nhưng trước hết phải tìm được vị trí gần nhất của Cố Huyền Hàn đã.
Nghĩ xong ánh mắt cô quét một lượt qua như một radar dò xét.
- Chúng ta đi!
Trước khi đi cô nhìn những đứa bé mặt mày co rúm núp sau ngôi nhà lụp xụp, cô đặc biệt để ý đến một bé gái đang nhìn cô với ánh mắt đề phòng nhưng lại ẩn chứa chút chần chừ như đang phân vân điều gì đó.
Trẻ con là thứ thuần khiết nhất, cho dù bọn chúng có trải qua điều gì nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt thì sẽ biết được điều chân thật nhất.
Hạ Thừa Quân không chần chừ bước chân tiến đến nơi cái đầu nhỏ của bé gái lộ ra.
Thấy cô bé có vẻ sợ mình nên cô tháo kính đen ra khóe miệng nhếch lên đôi chút.
- Chào em.
Bé gái trước mặt co người lại sau bức