- Nào! Các thần dân của 9D1, đã sẵn sàng hết chưa?!! _ Mạnh Hùng hứng khởi đập mạnh tay vào bảng, nói to.
- RỒI!!! _ Đáp lại cậu là những tiếng hét đồng thanh. Ai ai cũng đang cảm thấy rất phấn khởi và có chút lo lắng bởi ngày mai sẽ tới lễ hội.
- Trong thời gian qua, các em đã rất cố gắng. Để đáp lại chuỗi ngày vất vả đó, tan học cô sẽ đưa cả lớp đi ăn, được chứ? _ Cô Thu lúc này như trở về với thời kì học sinh, lém lỉnh cười.
Tất cả liền mừng rỡ reo hò trong niềm vui. Lễ hội đó sẽ là mốc thời gian quan trọng trong sự nâng bậc của lớp trong tương lai.
*****
Trên hành lang tầng hai trường, thấp thoáng ba bóng dáng. Hai người đi trước, một người bám theo.
- Tớ nói thật đó! Sao các cậu lại không tin cơ chứ! Đó là thư từ bọn chúng - tổ chức ngầm đấy! _ Mạnh Hùng suốt từ hôm trước tới nay vẫn không ngừng lẽo đẽo theo sau Nhật Phong và Nguyệt Băng để khẳng định điều mình nghĩ là đúng. Cậu không khác gì một con ruồi vo ve bên tai họ cả.
- Cậu có thôi đi được không? _ Nhật Phong bực bội nghiến răng.
- Các cậu phải tin tớ!!! _ Hùng giơ tờ giấy đó ra, tiếp tục khua khua trước mặt hai người kia.
Nguyệt Băng chán nản thở dài rồi quay lên hỏi:
- Vậy cậu nói tớ biết, sao cậu nghĩ nó là thư của chúng?
Và như chỉ chờ đợi đến khi có người hỏi, Mạnh Hùng tự tin đập nhẹ tay vào ngực mình.
- Dựa vào trực giác của con trai! _ Cậu nói tỉnh bơ mà không biết rằng câu từ mình vừa phát ngôn ra hài hước đến nỗi nào.
- Đúng là hết sức tào lao! _ Cả hai người cùng đáp lại. Người ta thường nói là trực giác của con gái chứ con trai mà có trực giác kiểu đó hóa ra lại là...gay à!
Bỗng Hùng sơ ý làm tờ giấy rơi xuống. Thật tệ hơn khi ngón tay cậu chuẩn bị thực hiện quá trình tiếp xúc với nó thì một cơn gió lùa tới khiến nó bay xuống dưới sân. Cậu nhanh chân chạy xuống đó để lấy lại tờ giấy. Ngộ nhỡ mà có ai đó đọc được nó thì... Ôi nô, mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
- Cái gì đây? _ Uyển Khanh nhặt tờ giấy lên, tò mò đọc nó. Sắc mắt cô bỗng chốc nhíu lại đầy lo âu.
- Á! Trả đây! _ Hùng nhanh giật lại. Cậu thở gấp để lấy lại sức rồi nhìn chằm chằm cô. Cô đã đọc được chưa?
- Cái đó...có khi nào là của bọn người xấu không? _ Khanh há hốc mồm, thốt ra từng chữ.
- Cậu cũng nghĩ vậy sao? _ Hùng ngạc nhiên. Cuối cùng cũng tìm thấy người hiểu cậu rồi. Và như thế, hai người họ ở đó suy diễn ra đủ thứ câu chuyện ghê rợn tiếp theo.
- Họ đúng là... _ Nguyệt Băng thở dài nhìn cảnh tượng trước mặt. Xem ra hai người cũng hợp nhau thật đó. Từ một tờ giấy có thể suy ra đủ điều khác nhau quả là khâm phục.
_____
Tối đến, mọi người lại tự chuẩn bị vai diễn của mình lần cuối cùng. Tất cả đều đang rất nỗ lực cho vở kịch ngày mai.
- Song Nhi! Tụi tớ đến rồi đây! _ Uyển Khanh bỏ qua phần bấm chuông cửa, thay vào đó là sử dụng cái miệng to thần thánh của mình mà gọi.
- Mời các cậu vào! _ Nhi chạy ra mở cửa. với khuôn mặt tươi nhất có thể. Cô khẽ ngó ra phía sau, sau khi thấy sự có mặt của người con trai đó liền cười nhẹ. Thật may vì cậu đã không từ chối đến đây.
Vì vai diễn của họ khá liên quan tới nhau và đồng thời cũng gần như là những vai diễn chính nên sáu người đã cùng tập riêng.
- Cháu chào cô! _ Mạnh Hùng và Thiên Nam đồng loạt cúi đầu chào hỏi. Bà Ánh gật đầu, cười nhẹ. Có vẻ như con gái bà cũng có khá nhiều bạn nhỉ.
- Ố! Nhật Phong phải không cháu? _ Ánh ồ lên rồi đi tới chỗ cậu ngắm nghía một vòng, liền vui vẻ nói tiếp: - Cái thằng bé này lớn quá rồi, xem này, bảnh chưa kìa! Thế nào, sau này cưới con cô chứ?
Sau khi nói xong, bà mẹ đó hỏm hình đi vào bếp, để lại cái nhìn đầy châm chọc cho cậu.
- Ơ, dạ...cháu... _ Phong lắp bắp. Người phụ nữ kia quả thật không thay đổi chút nào, luôn luôn chêu cậu mọi lúc có thể.
- Mà cưới là sao đây? Hai người quen biết nhau lâu rồi sao? _ Uyển Khanh nãy giờ còn đang loay hoay tháo giày ra khỏi chân liền bị câu nói hớp hồn liền thần tốc chu miệng lên hỏi, hai mắt sáng rực rỡ như vừa mới phát hiện được gì đó rất thú vị.
Hùng lúc này cũng được vận dụng sự bà tám của mình, liền chen vô trả lời:
- Tất nhiên! Hai người họ trước đây chính là: Thanh Mai Trúc Mã mà!!
Câu nói được phát ra, không chỉ Khanh mà ngay cả Thiên Nam cũng phải ngạc nhiên vì không ngờ tới việc đó. Uyển Khanh trông có vẻ tí tởn lắm, cô bất giác nở nụ cười đầy mùi âm mưu. Còn về phía người kia, cậu cảm thấy trái tim có gì đó thật hụt hẫng, nó khiến cậu phải suy nghĩ. Đôi lông mày không chịu được liền nhíu lại suy tư. Thì ra họ đã quen biết nhau lúc nhỏ sao...Hèn gì...
- Mấy đứa ăn chút....
Ánh bỗng nhiên ngừng nói, đôi tay không còn đủ sức để cầm một thứ gì đó. Nó như mềm lại, đĩa hoa quả trên tay bà liền rơi xuống đất. Giây phút đó với bà, tất cả như dừng lại.
- Mẹ à, sao vậy? _ Nhi tiến tới chỗ Ánh, lo lắng hỏi han.
- Cháu là... _ Bà dường như không để ý tới cô, mắt vẫn hướng về người ở trước mặt. Đôi mắt xanh và cả mái tóc vàng kia... Không lẽ nào...
- Dạ, cháu là Trịnh Uyển Khanh, bạn cùng lớp với Song Nhi ạ. _ Khanh lém lỉnh giới thiệu, còn giơ tay chữ V trông hết sức đáng yêu.
Cái tên được phát ra, lúc này cơ mặt bà mới có thể giãn ra.
- À thì ra là vậy? Xin lỗi, tại cháu có khuôn mặt khá giống với một người cô quen nên có chút bất ngờ. _ Ánh từ tốn, xem ra là bà đã nhầm rồi. Không thể có chuyện đó được đâu nhỉ? Rồi bà quay sang Nhi: - Mẹ không sao! Để mẹ đi lấy đồ ăn khác cho mấy đứa.
Nói xong, Ánh đi vào trong. Đôi mắt khẽ liếc qua nhìn Uyển Khanh. Và cô đương nhiên cũng vậy, hướng tầm mắt tới đằng sau của người phụ nữ kia, đôi lông mày nhíu lại. Có gì đó lo âu và cũng thật khó hiểu.
*****
Mở cánh cửa phòng Nhi ra, Uyển Khanh trầm trồ trước căn phòng nhỏ xinh, gọn gàng kia. Cách sắp xếp đồ dùng thật đúng với phong cách của chủ nhân nó, có gì đó ấm áp và cũng thật dễ chịu.
- Cái giường này êm ghê ha! _ Khanh nằm phịch xuống một cách thư thái.
Hùng xoa cằm nhìn mọi thứ xung quanh. Phòng con gái lúc nào cũng vậy á hả. Ừm, có phần khá màu mè.
Thiên Nam bị thu hút bởi khung ảnh trên bàn, một bức ảnh khi còn bé. Bên cạnh Nhi là cậu nhóc cùng tuổi, phía bên dưới là dòng chữ nhỏ: Tớ yêu cậu .
Nam nhếch cười, cái gì đây? Tuy màu tóc có hơi khác nhưng đó là Dương Nhật Phong, đúng chứ?
Không hiểu vì sao, cậu đã vô thức gập khung ảnh đó rồi lặng lẽ đi xuống dưới lầu.
- Ủa, cậu cần gì à? _ Song Nhi hỏi khi thấy Nam. Sao mà vừa lên đã xuống rồi?
Cậu nhìn người con gái kia, bức ảnh vừa rồi lại đi vào bộ nhớ của cậu. Nam khẽ lắc đầu, nói:
- À, không có gì. Cậu cứ tiếp tục việc của mình đi.
Nhi gật gật rồi lại tập trung chuyên môn vào việc pha nước uống cho bạn.
____
- Không! Không! Đánh chết cũng không!!! _ Uyển Khanh hai tay ôm chặt lấy thành giường, miệng không ngừng từ chối.
Mạnh Hùng tức giận nghiến răng ken két, nhìn cái đứa con gái trước mặt. Có khùng cũng khùng vừa thôi chứ.
- Cái mụ này, cậu có vào diễn thử đi không? Chỉ là diễn thôi mà! _ Cậu nói, tay kéo cô ra. Thật không thể hiểu nổi sao lúc này cô lại khỏe tới vậy. Nãy giờ kéo mãi vẫn không chịu bỏ cuộc.
Ai dè Khanh không một chút yếu đi, còn câu chặt lấy cái chân giường hơn, nhất quyết không chịu buông. Cô nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cậu, hai đồng tử long lanh đầy tội nghiệp.
- Diễn cũng không được. Bảo tớ đánh nữ thần của mình, tớ không làm. Thà đi chết còn hơn. _ Uyển Khanh quát lên.
Mạnh Hùng liền cười hờ. Hay ta, thà chết chứ không diễn ư? Được, được lắm!
- À... thế sao! Cậu đi chết thử đi! _ Cậu