Nhật Phong đang đánh răng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc như bao ngày. Cố gắng làm mọi thao tác nhanh hơn, cậu đi ra ngoài phòng khách, một lần nữa ngán ngẩm nhìn kẻ đối diện.
- Dạo gần đây cậu có vẻ dư dả thời gian quá nhỉ!
- Hehe. _ Vì cũng không biết trả lời sao, Hùng chỉ đành có thể tay xoa đầu mà miệng cười ma mãnh. Người ta gọi đây là hàn gắn tình bạn.
Tiếng chuông cửa nhà vang lên, Phong đi ra mở cửa. Là Nguyệt Băng, có chuyện gì mà cô lại tới đây sớm như vậy chứ?
Vẫn dáng vẻ đúng chuẩn của một cô nàng băng giá, Băng chỉ nói đúng vẻn vẹn một từ '' Chào '' hết sức nhạt nhẽo.
- May quá, hóa ra cậu cũng ở đây. Tớ có chuyện muốn nói với hai cậu đây. _ Cô nói khi thấy sự có mặt của kẻ đang ngồi trên ghế giữa nhà.
Nguyệt Băng nhìn hai người.
- Hôm qua người tớ nhờ tìm hiểu vụ ở Cô Nhi Viện mới nói lại. Mỹ Hoa đó đã mất tích kể từ ngày đó đến giờ, hiện tại vẫn không tìm ra...
Hai đồng tử của họ mở to, sững sờ trước câu nói của cô.
- Vậy là sao! Sao càng lúc càng rối vậy này trời!! _ Mạnh Hùng vò đầu, gục xuống bàn suy nghĩ.
****
Ba người sau hồi vật vã '' nghĩ ngợi '' liền tạm dừng rồi đi đến trường. Dù sao cũng không thể phí thời gian được, hôm nay là ngày lễ hội rồi.
Ngôi trường họ luôn nhộn nhịp như vậy vào ngày trọng đại như bây giờ. Cả cánh cổng to được trang trí bởi chiếc bảng to '' LỄ HỘI HÈ '', xung quanh là những chùm bóng bay đủ màu sắc. Các gian hàng của các lớp đã đến sớm để chuẩn bị từ lâu. Tiếng nói, cười rôm rả cả một vùng.
Vừa bước vào cửa lớp, những thành viên kia bỗng lao đến chỗ họ với dáng vẻ mệt mỏi không còn sức lực.
- Mấy cậu cuối cùng cũng đến rồi... _ Giọng nói thều thào phát ra. Sự thật là lớp đang mong họ còn hơn nắng hạn chờ mưa nữa.
- Có chuyện gì vậy? _ Nguyệt Băng hỏi.
Lớp trưởng một tay che mặt, tay còn lại chỉ chỉ ra phía sau.
- Là Song Nhi! Cậu ấy cứ run nãy giờ, kêu là chưa chuẩn bị được tinh thần. Mấy cậu là bạn thân, có cách gì giúp cậu ấy tĩnh tâm lại đi. Chứ không lát lên diễn kiểu này là tạch đấy! _ Nói xong, cô thở dài, ngồi xuống bàn. Từ người cầm đầu năng động, cô giờ cứ như bà lão tám mươi vậy.
Nhật Phong đưa mắt nhìn người con gái phía trước, khóe môi khẽ phì cười. Giờ đang là mùa hè nhưng cảm tưởng Nhi đang trong cái thời tiết đông vậy. Toàn thân thì cứ không ngừng run, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó, có lẽ là đọc thuộc lại kịch bản nhưng bộ dạng đó trông thật buồn cười mà.
Phong đến nắm lấy tay cô rồi kéo lên. Cậu nhẹ nói:
- Đi chơi lễ hội thôi!
Song Nhi ngạc nhiên trước hành động đó của cậu. Nhìn tấm lưng của cậu, cô vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc. Liệu đây có phải là tình yêu trở lại như người ta thường nói không!
- Ớ này, Romeo, cậu kéo công chúa đi đâu đấy. Lát diễn rồi! _ Biên kịch vẫy lại khi thấy màn '' cướp ngục '' kia.
Cậu vừa chạy vừa quay đầu về phía sau đáp nhanh:
- Cái lát đó là tận năm tiếng sau đấy!
_______
Nhật Phong đưa mắt sang Mạnh Hùng và Uyển Khanh đi bên cạnh. Đúng là hai kẻ không mời mà đến, tự biến thành cái đuôi bám theo cậu và Nhi.
Đi đến một gian hàng trò chơi có thưởng, mắt của hai người kia liền sáng lên rồi chạy nhanh tới đó.
- Bắn súng trúng thưởng. Nghề của ta! _ Họ cùng thốt lên một câu rồi tự đắc đập vào ngực khoái chí.
Cả hai bỗng chốc quay sang nhìn nhau, mắt hằn lên tia lửa đối đầu. Mạnh Hùng lấy tiền từ trong túi ra, đập lên mặt bàn rồi nhanh chóng cầm súng, nạp đạn gỗ, nhắm và bắn!
Tiếng nút gỗ của Hùng vừa khai hỏa chạm vào quả bóng nhỏ trên nút chai nhưng rồi lại rơi xuống.
- Ẹc. _ Cậu buồn thượt, hình như tay nghề xuống dốc rồi thì phải.
Uyển Khanh được phen cười đắc ý. Cô giơ súng lên bắn. Và kết quả giống Hùng được lặp lại.
- Hở? _ Khanh thất thần. Sao lại không rơi?
- Cười người hôm trước, hôm sau người cười. _ Nói xong, Hùng phá lên cười thích thú khiến khuôn mặt ai kia quê không tả nổi. Uyển Khanh lườm cậu, cậu cũng nhanh chóng đáp trả cái nhìn đầy thân thiện đó. Như đồng tâm hiểu ý, cả hai đồng loạt giữ chắc súng. Cả hai lấy tiền ra để mua tới ba mươi đạn gỗ.
- Vào vị trí. Bắn! _ Họ cùng nói rồi cứ thế bóp còi lia lịa.
Nhật Phong đứng xem mà lắc đầu vì chán. Đấu đá nhau cứ như trẻ con vậy.
Cậu một lần nữa nắm tay Nhi đi xem tiếp lễ hội. Bản thân cậu có lẽ cũng không hề biết rằng đó dường như đã trở thành một phản xạ ngẫu nhiên không thể bỏ.
Đang đi thì Song nhi thấy Phong dừng lại, cô nhìn theo hướng mắt của cậu. Đó là quầy bán đồ...cá heo!
Cô liền lấy tay che đi đôi miệng đang cười sặc hiện giờ. Thật không ngờ sau từng ấy thời gian, Phong vẫn cứ chung thủy với sở thích cá heo của mình. Nhi nhớ hồi nhỏ, cậu đã từng khoe với cô cả một bộ sưu tập cá heo ở các kiểu khác nhau. Thi thoảng đôi lúc còn hay dẫn cô tới thủy cung nữa chứ.
Thấy Phong chỉ nhìn mà không đến, Song Nhi cũng lờ mờ đoán ra cậu đang ngại bởi sở thích có phần trẻ con của mình. Cô đi tới bên quầy rồi mua lấy chiếc móc khóa mà Phong để ý nãy giờ.
- Tặng cậu! Món quà cho ngày chúng ta gặp lại. _ Nhi giơ nó ra trước mặt Phong rồi cười nhẹ.
Cậu nhíu mày. Cô đang nghĩ gì vậy! Ngày chúng ta gặp lại nhau?
Nhưng cũng chẳng hiểu vì sao, cậu đã cầm lấy nó trước khi bản thân kịp nhận ra.
- SAO - VẪN - KHÔNG - RƠI - XUỐNG?!!! _ Tiếng gào của Mạnh Hùng và Uyển Khanh vang vọng giữa dòng người, truyền tải một cách rõ ràng vào tai Phong. Cậu đi xuống đó, lẽ nào nãy giờ vẫn không bắn được sao? Với tài năng bách phát bách trúng của Hùng! Đùa hả?
Đưa mắt nhìn xung quanh quầy đó, Phong nói với chủ nhân gian hàng đó:
- Này nhóc, anh đây vào xem thử mấy quả bóng đó được chứ? _ Cậu hất cằm về phía chúng.
- Không được. Đây là khu vực buôn bán.
Khuôn mặt cậu ta trở nên lo sợ đến lạ kì. Nhật Phong cũng đã hiểu ra vấn đề. Cậu vịn một tay vào mặt bàn thu ngân rồi nhảy vào bên trong. Hiên ngang bước đến chỗ để phần thưởng, Phong thử nhấc quả bóng trên miệng chai ra, đằng sau và gần mép hai bên có dán cố định bằng keo, hèn gì. Nếu có bắn trúng quả bóng thì nó cũng chỉ lung lay nhẹ vì phần trước không dán keo, đồng thời cũng sẽ không bị lật bóng khiến cho mọi người không ai biết ở đây đã dùng mưu hèn đó. Huống hồ là tỉ lệ bắn trúng là rất ít. Nhưng hôm nay quầy này đã đụng nhầm người khi để cho hai kẻ kia lọt vào đây. Nghĩ rồi, Phong hướng mắt về phía Hùng và Khanh.
Dường như cũng đã biết được thủ đoạn đó, Uyển Khanh đạp phăng cửa chắn, đi đến gần chỗ chủ nhân gian hàng, cô xoay cổ rồi bẻ tay, âm thanh phát ra một cách thật đáng sợ.
- Á à. thì ra là chú em dám dở trò lừa chị đây hả. Khá lắm! Khá lắm!
Mỗi câu '' khá lắm '' là một nốt trầm cực đỉnh như đưa người đối diện đến với địa ngục.
Cậu nhóc đó còn chưa chịu nổi sức ép của người kia thì người khác đã tiếp tục:
- Giờ tính sao đây! _ Mạnh Hùng gằn giọng, cầm chiếc súng đập đập vào tay. Miệng cười thân thiện nhưng thực chất là muốn ăn tươi chủ quầy đó.
Và kết quả là thằng bé đã phải trả lại toàn bộ tiền cho hai kẻ kia đồng thời tặng mấy món quà khác làm phí bồi thường. Xem ra lớp đấy năm nay '' mất mùa '' rồi.
*****
- Sắp xong chưa??? _ Uyển Khanh tay đập đũa vào nhau, miệng không ngừng thúc giục. Cô từ sáng tới giờ còn chưa cho gì vào bụng đây, đói chết mất. Không hiểu sao mà nấu có mỗi mấy bát mì mà cũng lâu như vậy.
- Xem cái bộ dạng kìa... _ Hùng chẹp lưỡi.
Học sinh với vai trò phục vụ của quán bưng đồ ăn sang bàn bên cạnh họ. Hình ảnh đó nhanh chóng lọt vào mắt của Uyển Khanh.
- Ê này. Bọn này đến trước, gọi trước