Câu nói của Nhi khiến đôi mắt của mọi người dường như đều đổ dồn vào cô. Nắm đấm của người con trai với mái tóc hung đỏ kia chưa kịp giáng xuống cũng phải khựng lại trên không. Song Nhi
- Nhỏ đó quen hắn ta sao ? - 1 câu hỏi hiện lên trong đầu Thiên Nam
- Nhật Phong, là cậu phải không ? - Nhi vui vẻ chạy tới gần Phong.
- Nhầm người rồi. - Dù không muốn nhưng bắt buộc cậu phải trả lời như vậy. Nhật Phong đảo mắt nhìn xung quanh.Lông mày cậu khẽ nhíu lại, Không ổn rồi, cô đang ở trong chỗ đánh nhau, không cẩn thận thì sẽ bị thương mất.
- Hôm nay kết thúc ở đây. - Nói rồi Nhật Phong bỏ đi, cậu đi đến đâu, người người đứng xem tự rẽ làm 2 bên.
Xin lỗi, Song Nhi - Cậu đưa mắt nhìn về phía cô nhưng lại nhanh chóng nhìn phía trước, giây phút đó chỉ ngắn ngủi tựa như làn gió thoáng qua.
Sau khi tất cả đã giải tán gần hết, Thiên Nam mới chen vô được chỗ Nhi đứng, cậu vỗ vai cô:
- Ê, quen hắn ta à. Mà sao dại vậy, lao vào cái chỗ nguy hiểm này.
- ........
- Này, bơ nhau hử.
Nhưng Nhi vẫn không trả lời. Nam thắc mắc nhìn theo phía mắt cô, đôi mắt đó đang nhìn theo bóng dáng người con trai kia
***
Trời đã xế chiều, giờ tan trường cũng là lúc này. Trên hành lang tầng 1 của trường, Nhật Phong đang đi cùng cậu bạn thân. Không khí im lặng bao quanh mỗi người. Dù việc này đối với Hùng ( bạn Phong ) đã quá quen thuộc nhưng sao tim cậu vẫn luôn đau, nước mắt luôn muốn tràn ra khi nghĩ về quá khứ đã xưa. Lúc đó, cậu và Phong mỗi khi đi cùng nhau không bao giờ biết đến thứ khái niệm im lặng , họ luôn nói với nhau không ngừng nghỉ, dù đầu lưỡi có tê liệt, dù miệng có mỏi, họ vẫn không dừng nói, luôn nở những nụ cười với nhau. Nhưng giờ đã khác rồi, tất cả đều biến mất từ 2 năm trước. Từ một người con ngoan, trò giỏi NHật Phong đã thay đổi đi tất cả chỉ trong vòng 1 tuần nghỉ phép do gia đình bận việc. Tuy tình bạn của 2 người trong Phong vẫn chưa biến mất nhưng Hùng có thể cảm nhận được bức tường ngăn cách họ, một bức tường trong suốt nhưng dày không thể bị phá vỡ được nữa. Họ không còn cười nói với nhau như trước được nữa rồi.
- Này Phong........ tại sao....cậu lại thay đổi nhanh như vậy? - Hùng một lần nữa lại hỏi Phong về câu hỏi này. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu hỏi rồi, nhưng câu trả lời vẫn luôn luôn là sự im lặng. Hùng tiếp tục hỏi, cậu dường như không chịu được nữa, cậu muốn biết nguyên nhân, thực sự rất muốn biết:
- Nói cho tớ biết đi. Chúng ta là bạn cơ mà.
- Thích, vậy thôi!
- Nói dối. - Hùng nhanh chóng phản đối lời nói đó. Bởi cậu hiểu rõ người bạn thân của mình. Phong không giỏi nói dối, mỗi khi nói dối điều gì cậu ấy luôn quay mặt ra chỗ khác mà nói.
- .......
Nhật Phong im lặng. Hùng đang định nói gì đó thì thấy Phong chỉ tay lên phía bầu trời kia:
- Cậu thấy trời lúc này thế