Một ngày mới lại bắt đầu. Khác với những hôm khác, sáng nay Song Nhi đã tới trường từ rất sớm. Trời chưa sáng. Khung cảnh lúc này thật tĩnh lặng. Tiếng gió thổi vào lá cây tạo nên những âm thanh vui tai, mái tóc cô tung bay nhịp nhàng càng làm nổi lên 1 người con gái dịu dàng giữa khoảng không rộng lớn. Nhưng trông nó lại thật nhạt, giống như trái tim của cô lúc này vậy. Nhi hiện giờ vẫn không thể ngừng suy nghĩ về người con trai hôm qua. Cô tuy biết bản thân đã nhận nhầm nhưng thực sự cô vẫn thấy ở người đó nét gì rất giống Nhật Phong. Song Nhi khẽ thở dài. Không lẽ nhớ quá nên cô sinh ảo tưởng rồi chăng? Bỗng 1 âm thanh lạ từ đâu đó phát ra, cô nhanh chóng dừng lại tất cả những suy nghĩ trong đầu rồi hướng mắt về nơi phát ra tiếng động. Phòng nhạc! Song Nhi 2 tay đặt lên má, há hốc mồm. Không lẽ trường có trộm sao? Thứ duy nhất cô nghĩ ra được bây giờ chính là bảo vệ ". Nhanh như cắt, Nhi chạy vèo tới căn phòng màu xanh ở gần cổng trường
- Bác Kim ơi, phòng nhạc có trộm. - Nói xong, cô kéo phắt bảo vệ đi mà không để cho bác nói lời nào. Thôi thì cũng đành đi theo. Phòng nhạc đã ở phía trước mặt 2 người, họ men theo bờ tường rồi cùng đưa mắt nhìn vào bên trong. Một người mặc áo phông đen đang làm gì đó với các dụng cụ nhạc. Thỉnh thoảng hắn ta còn nhìn xung quang với cái điệu bộ rất khả nghi. Cứ như là sợ bị người khác bắt gặp vậy.
- Đích thị là trộm rồi bác ơi. - Nhi nói thầm
- Ái chà, tên này cũng gan đấy. Dám vô đây ăn trộm chứng tỏ bản lĩnh cũng không bình thường. - Vừa nói, người bảo vệ trung niên kia vừa lấy tay nới lỏng cái cà vạt cho thoải mái rồi bẻ tay, xoay cổ. Ông Kim đang định xông vào thì bị cô giữ lại:
- Bác cũng có tuổi rồi. Nguy hiểm lắm, hay mình báo cảnh sát đi ạ.
Nghe Song Nhi nói vậy, ông chỉ nhe răng cười. Con bé hơi xem thường ông thì phải. Nhưng cũng tốt vì nó lo cho ông mà. Ông Kim đưa tay xoa đầu nó, nói:
- Cháu nghĩ ta là ai. Nếu như ốm yếu thì sao làm bảo vệ cái trường này được hả cháu. Vả lại, ta cũng chính là ĐẠI KIM nổi danh một thời đây.
Sau khi giới thiệu xong, người bảo vệ để tay trước ngực tự hào về bản thân. Hễ nhắc tới hai từ ĐẠI KIM, dường như không ai là không biết đến người này. 1 cựu cảnh sát trưởng đã dẹp loạn biết bao băng đảng xấu xa với tài trí hơn người và sức mạnh đáng nể. Nhưng sau khi nghỉ hưu thì ông về làm bảo vệ cho cái trường học danh giá này. Vậy nên nơi đây rất ít khi có trộm vì tụi nó vẫn còn yêu đời lắm Thế nhưng đã được một lúc mà ông thấy Song Nhi vẫn không phản ứng gì. Nụ cười trên moi ông lụi tắt, đưa mắt nhìn nó. Cái mặt đực rựa không hiểu gì. " Không lẽ danh tiếng của mình tụt hạng rồi sao trời ". Ông Kim méo mồm, khóc không ra nước mắt. Nhưng rồi nhận ra vấn đề chính cần giải quyết, ông gạt sự thất vọng sang bên, tay rút ra trong túi áo chiếc dây thừng và 1 cái súng bắn điện để đề phòng. Song Nhi lo lắng nhìn, cô sợ bảo vệ sẽ gặp chuyện. Đôi lông mày cong xuống, cô nắm chặt 2 tay thầm cầu nguyện. Đó là việc duy nhất mà cô làm được lúc này.
- Tên trộm kia chết đi. - Bảo vệ Kim lao nhanh vào phòng rồi dùng võ khoá chân tay của hắn.
- Ơ, ơ.... Nhầm rồi, cháu không phải ăn trộm bác ơi. - Người mặc đồ đen kia phảng kháng
- Nhầm nhọt cái gì. Không phải ăn trộm thì là ai. Mới sáng sớm mà đã lén la lén lút ở trong này.
- Trời ơi! Cháu là Thiên Nam đây bác hai. Cháu vô đây để kiểm tra nhạc cụ theo lời thầy nhạc mà.
- Hả??? Ông Kim ngạc nhiên đến nỗi không nói ra lời. Ôi cái thằng cháu yêu quý của ông mà lại bị ông nhầm với trộm, đã vậy còn đánh với trói nó nữa. Tội lỗi, tội lỗi. Ông thả Nam ra với cái tình trạng hồn lìa khỏi xác vì có phần quá sốc. Nam xoay hai bả vai của mình, miệng rên vì đau. Quả là bác hai của cậu sức khỏe vẫn kinh như ngày nào. Nhưng mà sao cái số cậu xui tới vậy. Gặp phải con nhỏ hễ mở miệng là nói cậu ăn trộm, giờ thì thành luôn trộm. Đời căn bản toàn chữ buồn. Cái mặt đang lấp ló của Song Nhi không khỏi khiến Nam phải chú ý. " Thế quái nào mà con nhỏ đó lại ở đây vậy. Khoan, không lẽ vụ này -_- ......"
- Là cậu đúng không? - Thiên Nam bước ra ngoài cửa nói
- Không hiểu ý???
- Giả ngu à. Cái vụ trộm này chưa cái gì.
- Bộ không phải sao.- Song Nhi bắt đầu cãi
- Tớ kiểm tra lại nhạc cụ
- Thế sao cậu cứ nhìn xung quanh kiểu mờ ám chi?
- Sợ có fan nhìn thấy
- Fan nhìn thấy thì sao?
- Thì gặp rắc rối
- Rắc rối gì?
- Nhiều, kể không hết
- Kể 1 cái cũng được
- Thì chạy
- Chạy thì sao?
- Mệt chứ sao. Mà cậu làm gì hỏi lắm thế?
............
Và cuộc đối thoại vẫn kéo dài một hồi lâu do sự tò mò của Song Nhi. Họ chỉ dừng lại khi nghe thấy tiếng nói của 1 số học sinh. Thiên Nam nhìn vào chiếc đồng hồ của mình. Cũng tới giờ mọi người tới trường rồi. Không trốn là lại phải chạy marathon với fan nữa chứ chả chơi. Nghĩ rồi, Nam nhanh chóng té lẹ qua chiếc cửa sổ phòng nhạc để lại Nhi đang bực tức vì vẫn còn nhiều câu hỏi muốn biết
****
Song Nhi.... Trên sân thượng trường - nơi mà Nhật Phong thường đến nhiều nhất trong ngày, Không biết cậu đã nhìn chiếc vòng cổ hình trái tim trên tay mình được bao lâu rồi, đầu không ngừng suy nghĩ lại những kỉ niệm lúc ở bên nhau của 2