Giang Tứ gọi điện cho Cục quản lý quỷ dị Phồn thị.
Liêu Sùng Quang đích thân dẫn người tới, sau khi so sánh cẩn thận ba tấm da người thì đúng là một nhà ba người bà Dư.
Nhưng sống ở đây không chỉ có cha mẹ Tưởng Tấn mà còn có vợ sắp cưới của hắn, đây là căn nhà họ mua để sống sau đám cưới, lúc này vợ sắp cưới của Tưởng Tấn đã đi làm không ở nhà.
Phản ứng đầu tiên của Giang Tứ chính là vợ sắp cưới của Tưởng Tấn cũng không phải là người.
Giang Tứ nói: "Đội trưởng Liêu, cái thứ đồ kia không chỉ có một con, cái con trốn thoát sáng nay và con bị tôi giết chết không phài là kẻ duy nhất, chắc chắn còn tồn tại thứ quỷ vô hình nữa, tốt nhất là lập tức tìm vợ sắp cưới của Tưởng Tấn, xác nhận cô ấy có phải là con người hay không."
Ánh mắt của Liêu Sùng Quang thỉnh thoảng liếc sang nhìn hai chú chó đang lặng lẽ ngồi xổm đó, con chó này vừa nhìn đã thấy rất không bình thường, hẳn là được Linh Giả tạo ra.
Ai cũng nói Linh Giả có rất nhiều thủ đoạn thần thí, nghĩ đến thủ đoạn của đứa nhỏ này, hẳn là nuôi chó chăng?
Hình thể cao lớn cân xứng của Doberman hung mãnh bao nhiêu, Liêu Sùng Quang đã tận mắt nhìn thấy, con chó này cứ như sinh ra để đối phó với quỷ dị, ở thời đại như bây giờ, nếu như có một con chó như vậy bảo vệ mình, hiển nhiên càng an toàn hơn cả Người trấn quỷ.
"Đội trưởng Liêu?" Giang Tứ thấy Liêu Sùng Quang vẫn luôn nhìn bé chó nhà mình, nhắc nhở: "Đội trưởng Liêu, nếu thật sự vợ sắp cưới của Tưởng Tấn cũng khoác tấm da quỷ dị, chậm một bước để thứ đó chạy thoát thì sau này muốn tìm sẽ rất khó khăn."
Chỉ cần đổi da thì còn nhận ra ai là ai nữa chứ?
Liêu Sùng Quang khó xử nói: "Cho dù tìm được Tôn Mạch Trinh thì chúng tôi cũng không thể phán đoán cô ấy có phải là con người hay không, nếu cậu có thể ở lại giúp chúng tôi tìm những thứ quỷ dị vô hình thì tốt quá, có thể giúp Phồn thị chúng tôi không?"
Giang Tứ chỉ có việc đứng lên thì đã là một nghị lực rất lớn, bây giờ cậu đói đến mức hận không thể ăn thịt người, tinh lực ở đâu ra để giúp họ tìm Người Vô Hình chứ? Nếu Người Vô Hình thật sự xuất hiện, có lẽ người chết đầu tiên chính là Giang Tứ cậu, ai kêu những giá trị thù hận quỷ dị này lại cứ luôn chồng chất lên người cậu chứ?
Hơn nữa, cậu không phải là người của Cục quản lý quỷ dị, không cần thiết gánh vác thứ vốn là trách nhiệm của Liêu Sùng Quang.
Giang Tứ nói: "Chuyện này chỉ có thể các ông tự mình làm thôi, tôi không giúp được gì."
Liêu Sùng Quang: "Cái thứ này nguy hiểm bao nhiêu thì chính cậu là người rõ ràng hơn chúng tôi, nếu cậu mặc kệ thì cho dù chúng tôi gặp được cũng không nhìn thấy, nói không chừng nó im hơi lặng tiếng ném tấm da đi cũng không biết, mạng sống con người đang bị đe dọa, xin cậu hãy giúp đỡ chúng tôi."
Vẻ mặt Liêu Sùng Quang thành khẩn, sự sốt ruột và lo lắng trong mắt ông đều rất chân thật.
Giang Tứ lại cười, "Đội trưởng Liêu mới là Người trấn quỷ của Phồn thị đúng không?"
Lúc trưởng quan Bạc ở đây, ông ta luôn cầu cạnh hắn, lúc trưởng quan Bạc không có ở đây, ông ta lại lấy việc "Mạng sống con người đang bị đe dọa" để ép buộc cậu, thế nào, không có Linh Giả, ông ta không thể độc lập làm việc sao?
Liêu Sùng Quang nói: "Sức lực của một mình tôi có hạn, nếu có Linh Giả hỗ trợ, chắc chắn là giúp đỡ được nửa công sức."
Giang Tứ liên tục xua tay, "Ngài ngàn vạn lần đừng cho rằng tôi là Linh Giả, tôi mới vừa trở thành Linh Giả không được mấy ngày, thực lực thấp kém, ngài là chưa nhìn thấy tôi bị thi nô đuổi theo chạy thục mạng đâu, nếu ngài với tôi chạy đua với nhau thì nhất định tôi sẽ chạy trước ngài, dù sao tôi vẫn còn trẻ mà."
Khóe mắt Liêu Sùng Quang giật giật.
Giang Tứ lắc đầu cảm thán, "Haizz, tôi thật sự rất yếu, thật sự không giúp được ngài, nếu như không xử lý được thì hãy báo cáo đi, xin sự chi viện của Linh Giả mạnh mẽ, tốt nhất là hãy khống chế Tôn Mạch Trinh lại, chờ Linh Giả tới xác nhận rồi lại nói."
"Tôi còn phải lo cho tang lễ của bà Dư, tôi đi trước." Giang Tứ nói muốn đi, lại bị Liêu Sùng Quang ngăn lại.
"Cậu không muốn giúp, tôi cũng không bắt buộc, nhưng chú chó này có thể bán cho tôi một con không?" Tầm mắt Liêu Sùng Quang chăm chú dán chặt vào Doberman.
Liêu Sùng Quang là đang nói bán cho ông một con, mà không phải là bán cho Cục quản lý quỷ dị Phồn thị, nói cách khác, đây là giao dịch tư nhân, không liên quan gì đến Cục ở Phồn thị cả.
"Đây không phải là một con chó bình thường." Giang Tứ vươn tay, Doberman chủ động đưa đầu đặt vào lòng bàn tay cậu.
Liêu Sùng Quang: "Tôi biết."
Giọng điệu Giang Tứ lạnh lùng, "Ông không biết, nếu như ông biết thì sẽ không muốn mua bé chó nhà tôi đâu."
Giang Tứ tùy ý xua tay, mang theo hai chú chó rời đi.
Giang Tứ rất không vui, khó khăn lắm cậu mới có một linh hồn thú cưng thực sự thuộc về mình, thế mà lại bị người ta nhắm vào, đều do con trai cậu quá ưu tú mà.
Giang Tứ sờ sờ đầu Doberman và Corgi một phen, "Trở về."
Hai linh hồn thú cưng biến mất, ánh sáng trắng cũng biến mất trước ngực Giang Tứ, trong quần áo cậu cất giấu hai túi đựng thẻ của linh hồn thú cưng.
Sau này vẫn là phải thả ra cho thỏa đáng, nếu không phải đề phòng thì cậu đã thu hồi hai bé chó nhà mình về rồi, cũng sẽ không để nhóm người Liêu Sùng Quang nhìn thấy.
Phải chịu trạng thái đói khát, đúng là thời điểm Giang Tứ suy yếu, cậu lo lắng Người Vô Hình sẽ bất thình lình quay lại cướp da người, cho nên tốt nhất là phải cảnh giác.
Giang Tứ không tin bất cứ ai khác, cậu chỉ tin tưởng linh hồn thú cưng của mình.
Cả người Giang Tứ không có chút sức lực nào, đói đến phát điên, nhưng cậu vẫn phải lên tinh thần để xử lý chuyện của bà Dư.
Con trai, con dâu và cháu trai của bà Dư đều không còn nữa, ba bộ da người sẽ được xử lý như thế nào, Giang Tứ quản không được, cậu chỉ muốn chôn cất cho bà Dư mồ yên mả đẹp.
Cậu tự mình tới Cục quản lý quỷ dị một chuyến, nói chuyện với bọn họ vì muốn tìm kiếm người thân còn sống của bà Dư.
Nhân viên công tác thấy cậu còn trẻ như vậy, đương nhiên cần phải thẩm vấn một chút, kết quả thẩm vấn chính là Giang Tứ không thân quen gì với người đã khuất, không thể mang thi thể của người chết đi, mà việc tìm kiếm thân nhân của người chết thì cảnh sát sẽ phụ trách, đây không phải là việc của họ, cụ thể có tìm được hay không và khi nào tìm được, bọn họ không tiện nói cho cậu biết......!Tóm lại, chuyến đi này của Giang Tứ là công cốc.
Giang Tứ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Không ngờ lại phải làm nhiều thủ tục như vậy, trưởng quan Bạc cũng không nói trước với tôi một tiếng, để tôi gọi điện hỏi thử xem cần phải giải quyết chuyện này như thế nào."
Giang Tứ vừa nói vừa chạm vào điện thoại.
Nhân viên công tác vừa nghe thấy "trưởng quan Bạc", biểu tình đã lập tức thay đổi, "Cậu nói trưởng quan Bạc, là trưởng quan Bạc Bạc Hoài sao?"
Giang Tứ nắm chặt điện thoại, "Là anh ấy, sáng nay tôi mới cùng với anh ấy đến hang ổ Khống Thi Trùng ở gia viên Lục Nhân, anh ấy nói có việc phải đi trước nên để tôi xử lý hậu sự cho bà Dư, nói là có vấn đề gì thì hãy gọi cho anh ấy, nếu vấn đề phiền toái như vậy thì tốt nhất tôi nên hỏi anh ấy xem phải làm gì."
Giang Tứ vừa nói vừa mở khóa điện thoại, nhân viên công tác vội vàng nói: "Trưởng quan Bạc trăm công ngàn việc, chút việc nhỏ này đừng làm phiền đến ngài ấy, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết cho ngài."
Thái độ nhân viên rất tốt, mời Giang Tứ đến khu tiếp đãi, rót nước cho cậu, nói cậu chờ một lát rồi rời đi.
Giang Tứ không biết vào những lúc như vậy thì thân phận Linh Giả có hữu dụng hay không, cậu cũng không có khí lực để chứng minh mình là Linh Giả, dứt khoát nhờ cậy người có máu mặt luôn, nếu nhân viên công tác không tin, cậu thực sự có thể gọi điện cho Bạc Hoài, thuận tiện nói đến việc gặp phải thứ vô hình quỷ dị.
Cũng may nhân viên công tác biết rõ chuyện của gia viên Lục Nhân, cũng biết Bạc Hoài thực sự rời khỏi Phồn thị, lúc này mới không chứng thực mà tin luôn cách nói của Giang Tứ, hoặc là chuyện mang thi thể đi và tìm kiếm thân nhân không phải là chuyện gì lớn, có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó nhân viên đã trở lại, nói với Giang Tứ, bà Dư có một người em họ, Cục quản lý quỷ dị đã liên hệ với họ rồi, bọn họ đang trên đường tới.
Tất cả bà con họ hàng có thể đến đều đến, khi nhìn thấy thi thể của bà Dư, họ sợ hãi vô cùng, sau đó khóc thét lên, dưới kiến nghị của cảnh sát, họ đã mang thi thể của bà Dư đi hỏa táng vào cùng ngày hôm đó, bạn đời của bà Dư an táng ở Thanh thị, bọn họ cũng muốn đưa tro cốt của bà Dư đến Thanh thị, muốn an táng cùng với ông Tưởng.
Nhìn bà con họ hàng mang theo tro cốt của bà Dư lái xe đến Thanh thị, Giang Tứ cũng không có ý định qua đêm ở đây, cậu cũng mua vé trở về Thanh thị.
Hiện tại nhu cầu cấp bách của cậu là cần có trăm con quỷ ve vãn trước mặt, mặc dù 800 điểm quỷ dị không thể lấp đầy lỗ thủng đang mang trạng thái đói khát này, nhưng ít nhất cũng có thể giảm bớt cơn đói của cậu, chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, bị đói đến mức này thì ngay cả bóng ma tấm lý khi