Cố Mậu Sinh cảm thấy quỷ lực to lớn áp đảo của mình có thể hủy diệt mọi thứ đột nhiên bị hạn chế, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm có thể tùy ý giãy giụa trong tay người lớn nhưng lại mảy may không lay động được bàn tay to lớn kia.
Tay trái Giang Tứ dùng sức, tóc quỷ màu đen dễ dàng bị xé toạc giống như cánh ve mỏng manh, hóa thành quỷ khí màu đen trong lòng bàn tay, lặng lẽ chui vào tay trái Giang Tứ.
Giang Tứ tiếp tục kéo những sợi tóc quỷ quấn quanh người mình, mỗi một lần nắm là một đám quỷ khí, là "Thức ăn" của Giang Tứ.
Cố Mậu Sinh hét lên một vô cùng thảm thiết thê lương, thanh âm kia hoàn toàn không giống tiếng người, giọng nam xen lẫn giọng nữ phát ra từ cổ họng khàn khàn đứt quãng, vô số sợi tóc quỷ điên cuồng nhảy múa, toàn bộ lao về phía Giang Tứ, trong phòng khách ngập tràn những sợi tóc đen, từng sợi tóc quỷ tùy ý bò trườn trên người Giang Tứ, ý đồ chui muốn chui vào tai mắt mũi miệng của cậu, hoàn toàn xé nát thân thể này, trở thành nền tảng cho sự sống của ông.
Giang Tứ rất đói bụng, cơn đói thấm sâu vào từng tế bào gần như khiến cậu phát điên, cũng may cậu không điên thật sự, vẫn còn chút lý trí, vẫn biết mình là con người, là người không thể ăn thịt người khác.
Cậu rất muốn hỏi khung thoại một chút, nếu như hoàn toàn hút khô Người trấn quỷ thì họ sẽ như thế nào? Sẽ chết sao? Nhưng cậu biết khung thoại sẽ không cho cậu đáp án, cậu chỉ có thể tự mình tìm kiếm câu trả lời này, sống hay chết, đều phải xem vào vận may của Cố Mậu Sinh.
"Ông muốn máu, tôi cho ông!" Giang Tứ vung tay trái, chủ động đâm vào một sợi tóc, tóc quỷ giống như một thanh sắt thép đâm thủng tay trái Giang Tứ, quỷ khí thuần túy giống như một con cự thú giận dữ bị khiêu khích, lao ra miệng vết thương, quấn lấy quét bốn phía, giống như một ngọn lửa đen, trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ mái tóc đen!
Quỷ khí tràn ra như một con cự thú ham ăn, nó không những ăn sạch tóc quỷ mà còn nuốt chửng Cố Mậu Sinh trong một ngụm!
Giang Tứ vội vàng điều khiển cho quỷ khí quay về, quỷ khí kéo về miệng vết thương, Cố Mậu Sinh bị quỷ khí nuốt ngã ra nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.
Sau khi nuốt hết tóc quỷ, cơn đói của Giang Tứ chẳng những không biến mất mà ngược lại còn trở nên khó chịu hơn, đây là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ và xa lạ, nhận thức rằng mình là con người của cậu đã không còn rõ ràng nữa, ranh giới trong lòng cậu lung lay sắp đổ, cậu rất đói bụng, cậu muốn ăn cơm.
【 Quỷ Thể giải khóa 9%, trạng thái đói khát bằng -2, giá trị tinh thần 169, ăn lương thực giữ lại hạt giống, lông cừu không thể thu hoạch trong một lần, trạng thái của ngươi nói với ta, ngươi muốn ăn luôn cả hạt giống quỷ, cây non còn nhỏ, để cây phát triển xum xuê hơn rồi hãy thu hoạch, có thể liên tục phát triển mới là chính đạo.
】
Chính đạo? Cái gì là chính đạo? Không thể ăn hạt giống quỷ sao? Tại sao quỷ có thể ăn được mà cậu lại không thể ăn?
Ý thức Giang Tứ mơ hồ, khí đen trong mắt quay cuồng, cậu lảo đảo đi về phía Cố Mậu Sinh, tay trái chạm vào người Cố Mậu Sinh.
【 Người trấn quỷ: Cố Mậu Sinh, giá trị trưởng thành: Giai đoạn đầu tầng thứ nhất, giá trị quỷ lực: 2, hạt giống quỷ: Tóc quỷ.
】
Cậu cảm nhận được quỷ lực, rất mỏng manh, tại sao cậu lại không ăn được, có thể ăn, hạt giống quỷ có thể ăn.
Giang Tứ đang muốn diệt trừ hoàn toàn hạt giống tóc quỷ, rồi trong đầu óc hỗn loạn lại hiện ra một câu, quỷ vật bị giết, Người trấn quỷ sẽ chết, Người trấn quỷ đã chết, quỷ vật sẽ phá cơ thể thoát ra......
Quỷ vật đã chết, Người trấn quỷ cũng sẽ chết......
Người trấn quỷ chết đi thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Giang Tứ nhất thời nghĩ không ra tại sao mình không thể ăn hạt giống quỷ, đại não giống như bị phong ấn, hỗn độn không cách nào nghĩ ra, cậu muốn ăn hạt giống quỷ, nhưng lại có một sợi tơ vô hình vẫn luôn giữ cậu lại, sợi tơ cắm vào máu thịt, mỗi khi cậu muốn ăn hạt giống quỷ thì sợi tơ sẽ kéo cậu lại, ngăn cậu vượt qua giới hạn kia, siết chặt cậu đến mức đau đớn muốn chết, máu tươi đầm đìa.
Giang Tứ rất sợ đau, không dám tiến lên phía trước nữa, không ăn thì không ăn, cậu sẽ ra ngoài tìm đồ ăn khác, nếu ra ngoài mà không tìm thấy đồ ăn thì cậu sẽ ăn luôn cái hạt giống quỷ này, cậu phải mang theo "Đồ ăn dự trữ" bên mình.
Giang Tứ kéo Cố Mậu Sinh, từng bước một rời khỏi căn nhà, Cố Mậu Sinh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, Giang Tứ một đường kéo ông xuống lầu.
Corgi quay lại chỗ đựng thẻ, Doberman theo Giang Tứ ra ngoài, trước khi đi cũng không quên đóng cửa, không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Tới dưới lầu, Doberman "Gâu" một tiếng, Giang Tứ dừng lại, xoay người nhìn Doberman, mơ hồ phân biệt hồi lâu mới cảm đây là con trai mình, nhưng cậu có con trai à? Cậu có hơi không nhớ rõ, chắc là có đi.
"Con trai ngoan, ba phải ra ngoài tìm đồ ăn, con giúp ba trông chừng đồ ăn dự trữ nha." Giang Tứ nói rồi ném đồ ăn dự trữ xuống đất.
Doberman đi lên trước, ngậm lấy quần áo của Cố Mậu Sinh, kéo ông về phía trước.
Trong phòng bảo vệ không có ai, một người một chó cộng thêm một đồ ăn dự trữ, nghênh ngang đi ra ngoài.
Đường phố đêm khuya không thấy một bóng người, Giang Tứ nhắm mắt cảm ứng, tìm kiếm vị trí đồ ăn, rất nhanh sau đó cậu đã có mục tiêu, nơi đó quỷ khí mãnh liệt, hẳn là một bữa tiệc lớn.
Giang Tứ chạy về hướng đó, Doberman kéo đồ ăn dự trữ chạy theo sau, chạy nguyên một quãng đường dài, mệt đến mức không chạy nổi nữa, lúc này đầu óc Giang Tứ mới chậm chạp nhớ tới là cậu có thể gọi taxi đi qua đó, đứng ở ven đường hồi lâu mới đợi được một chiếc xe, "Đưa tôi tới đó."
Tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, "Tới đó là tới đâu?"
Đôi mắt Giang Tứ bị bóng tối bao phủ, nói không nên lời nơi đó là nơi nào, ngón tay chỉ về một hướng, còn ở thong thả chếch đi, "Nơi đó."
Tài xế: "......"
Tài xế nhìn chằm chằm Giang Tứ mấy lần, hoài nghi không biết là đứa con trai ngu ngốc nhà ai lẻn ra ngoài, sao ngay cả lời nói cũng không rõ ràng, giờ phải lái xe sao đây?
Giang Tứ thúc giục nói: "Lái xe, mau lái xe."
"Được được được, lái lái lái, cậu chỉ đường đó." Tài xế khởi động xe lái đi.
Giang Tứ đã hoàn toàn đã quên mất bé chó nhà mình và lương thực dự trữ.
Bạc Hoài đang điều tra ở ngoại thành cũng cảm nhận được năng lượng quỷ khí mạnh mẽ trong nội thành, từ ngoại thành chạy về thành phố phải mất một khoảng thời gian, Bạc Hoài đã gọi điện cho Cục quản lý quỷ dị ở Thanh thị.
Cuộc gọi nhanh chóng được chuyển tới cho Mục Vi, "Có chuyện gì thế? Có thứ quỷ dị gì đó xuất hiện ở Thanh thị sao?"
Một thứ quái dị, có thể cùng nhau tạo ra một sự kiện quỷ dị cấp B, nếu như bùng nổ ở trung tâm thành phố thì chắc chắn sẽ có vô số thương vong.
Lúc này Cục quản lý quỷ dị ở Thanh thị đã loạn cả lên, khắp nơi đều là những màn hình giám sát vang lên tiếng bíp, tất cả nhân viên đang tăng ca của Cục quản lý quỷ dị đều rất khẩn trương, bộ phận hậu cần đã sẵn sàng xuất phát, chỉ chờ Người trấn quỷ vào chỗ.
Mục Vi cũng rất khẩn trương, "Hẳn là thi thể nữ lại xuất hiện, chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của thi thể nữ một ngày trước, tìm kiếm chi viện từ Cục trấn quỷ, tập hợp 8 Người trấn quỷ để đối phó với thi thể nữ nhưng hoàn toàn không đánh lại, giá trị trưởng thành của chúng tôi buộc phải tăng lên rất nhiều, đã có ba Người trấn quỷ đạt đến cực hạn tiến vào giai đoạn bốn, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc rút lui, phái người âm thầm theo sát hướng đi của thi thể nữ, Thanh thị đã gửi đơn xin chi viện đến chỗ Linh giả, nhưng Linh giả được phái xuống còn chưa tới......"
"Cố Mậu Sinh đã bước vào giai đoạn bốn?" So với việc Linh Giả chi viện chưa tới được, dường như Bạc Hoài quan tâm đến vấn đề này hơn.
Lần trước nhìn thấy Cố Mậu Sinh, giá trị trưởng thành của ông ấy đã đạt tới thời kỳ đỉnh cao giai đoạn ba, có khả năng tiến vào giai đoạn bốn bất cứ lúc nào, chiến đấu một trận với thi thể nữ, cơ bản có thể xác định ông ấy đã tiến vào giai đoạn bốn.
Mục Vi: "Đúng vậy."
Bạc Hoài: "Những người khác thì sao? Họ có bị giám sát không?"
Một khi Người trấn quỷ đạt tới giai đoạn bốn thì sẽ bị Tổng Cục quản lý quỷ dị giám sát, bởi vì bọn họ gần như có thể bị coi là quỷ vật, việc giám sát sớm là vì sự an toàn của nhiều người, nếu quỷ hóa thì có thể bị xử lý sớm nhất có thể.
Mục Vi: "Đã giám sát rồi, sáng hôm nay vừa được người của Tổng cục đón đi."
Bạc Hoài và Bạch Ngộ đang trên đường trở về thành phố, Bạc Hoài cúp máy của Mục Vi, lại gọi cho Tổng Cục quản lý quỷ dị, "Tôi là Bạc Hoài, giúp tôi kiểm tra xem Người trấn quỷ Cố Mậu Sinh của Thanh thị hiện đang ở đâu."
Bạc Hoài cúp máy, lại bấm một dãy số khác.
Bạch Ngộ: "Anh đang lo lắng cái gì?"
Bạc Hoài gọi đi gọi lại những cũng không có ai bắt máy, mới vừa tắt máy thì nhận được của gọi của bên Tổng cục, hai Người trấn quỷ được cử đi đón Cố Mậu Sinh đã mất liên lạc, Cố Mậu Sinh không biết đã đi đâu.
Trong mắt Bạc Hoài phảng phất đè nặng thiên sơn mộ tuyết, "Điện thoại của Giang Tứ không ai bắt máy hết."
Bạch Ngộ nhìn ra sự lo lắng của Bạc Hoài, "Anh cảm thấy ông ta sẽ làm hại Giang Tứ sao?"
Ánh mắt Bạc Hoài tối sầm, "Với sự cống hiến của Cố Mậu Sinh thì không thể đổi được hoa văn khống chế quỷ, ông ta đã bị giám sát, chỉ có thể chờ quỷ hóa, ông ta sẽ không cam lòng chết đi như vậy, chắc chắn sẽ tìm mọi cách tồn tại."
Cố Mậu Sinh từng là giáo viên cấp hai, bởi vì con gái ông từ khi sinh ra đã có vấn đề về tim nên cần được ghép tim để sống sót, vì tiền và quyền lợi, Cố Mậu Sinh đã nghỉ việc ở trường học, thi vào bộ hậu cần của Cục quản lý quỷ dị, trải qua kế hoạch đã được trù tính cẩn thận, rốt cuộc cũng có cơ hội lấy được hạt giống quỷ trong một sự kiện quỷ dị, trở thành một Người trấn quỷ, phụ trách toàn bộ Thanh thị.
Chỉ cần trở thành Người trấn quỷ, tiền hay quyền đều có hết, lời nói của ông rất có trọng lượng ở Thanh thị, con gái ông đã ghép tim thành công, còn đang trong thời gian dưỡng bệnh, ông không có khả năng cam tâm chết vào lúc này.
Sở dĩ Bạc Hoài biết những chuyện này, là bởi vì sự kiện quỷ dị lần đó, hắn là người thụ lý vụ này.
Tổng Cục quản lý quỷ dị có mệnh lệnh, cố gắng thu thập các hạt giống quỷ càng nhiều càng tốt để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp trong tương lai, Thời Cảnh thật vất vả lắm mới đợi được nữ quỷ sắp tiêu tán, cho nó thời gian biến thành hạt giống quỷ để hắn có thể phong ấn và mang về phục mệnh.
Kết quả một nhân viên hậu cần vô cùng trùng hợp lỗ mãng hấp tấp xâm nhập vào khu nguy hiểm, hạt giống quỷ mới vừa hình thành đã chui vào cơ thể người nọ, người nọ chính là Cố Mậu Sinh đã xâm nhập "Ngoài ý muốn".
Thời Cảnh rất tức giận, luôn cảm thấy mình bị lừa, một hạt giống quỷ có thể đổi được không ít giá trị cống hiến, vịt đã tới tay lại bay mất, nhưng dù hắn có tức giận cũng không thể làm được gì, cũng không thể giết chết Cố Mậu Sinh – người mới vừa trở thành Người trấn quỷ.
Dưới sự tức giận, Thời Cảnh trói Cố Mậu Sinh trở về báo cáo kết quả công tác, loại này ngoài ý muốn trở thành Người trấn quỷ thì ít quan trọng hơn hạt giống quỷ, hạt giống quỷ có thể lựa chọn người biến thành Người trấn quỷ, cấp trên có thể chọn người có điều kiện tốt hơn để trở thành Người trấn quỷ, mà không phải là bất cứ ai cũng được, Thời Cảnh tâm tâm niệm niệm giá trị cống hiến, nhưng cuối cùng lại không có được như mong muốn.
Chuyện này đã được Thời Cảnh nói đi nói lại tới mấy lần, đến mức lỗ tai Bạc Hoài cũng phải đóng kén.
Cố Mậu Sinh người này nhìn như lịch sự văn nhã, thành thật đáng tin cậy, nhưng thật ra tâm nhãn rất nhiều, vì để xoa dịu Thời Cảnh mà ông ta đã đưa ra rất nhiều lợi ích, cố gắng hàn gắn mối quan hệ, đáng tiếc Thời Cảnh căn bản không để mình lọt vào vòng vây này, chỉ cảm thấy người này không thể hiểu được, đã đắc tội người khác mà có thể mua chuộc bằng lợi ích sao?
Thời Cảnh không rõ, nhưng Bạc Hoài lại biết rất rõ ý đồ của ông ta, thấy con đường bên phía Thời Cảnh không thông, Cố Mậu Sinh đã "Ngẫu nhiên gặp được" Bạc Hoài ở gần Tổng Cục quản lý quỷ dị, đưa ra ý tưởng muốn gia nhập vào tiểu đội của Bạc Hoài, bị Bạc Hoài cự tuyệt, lúc này ông mới không thể không đến Thanh thị làm Người trấn quỷ.
Trong tất cả các đội trưởng Linh Giả, chỉ có trong đội của Bạc Hoài là có Người trấn quỷ, đây cũng sự tự do mà Tổng Cục quản lý quỷ dị ban cho hắn.
Bạch Ngộ nói: "Nếu như anh không yên tâm thì tốt nhất hãy mang cậu ấy theo bên mình, năng lực và Linh Văn của cậu ấy đều rất quan trọng."
Không phải Bạc Hoài không muốn dắt cậu theo, mà là nhìn ra Giang Tứ quá độc lập, sẽ không đồng ý đi với hắn, cho dù nói ra cũng vô dụng, giống như lúc hắn nhắc đến việc sao chép Linh Văn, Giang Tứ cũng chỉ nói để suy xét.
Bạc Hoài có thể nhìn ra, Giang Tứ thực sự cảnh giác hắn, mặc dù hắn cũng không biết bản thân mình đã đắc tội cậu bạn nhỏ này chỗ nào rồi.
Không liên lạc được với Giang Tứ, chỉ có thể liên hệ với bên Cục quản lý quỷ dị Phồn thị, hỏi xem Giang Tứ có phải đã trở về không, khi nhận được đáp án khẳng định, Bạc Hoài càng thêm lo lắng.
Giang Tứ mới vừa trở thành Linh Giả không bao lâu, giá trị tinh thần có hạn, mặc dù cậu có Linh Văn phòng ngự nhưng nếu như thật sự gặp nguy hiểm thì cũng không trụ được bao lâu, một Người trấn quỷ có giá trị trưởng thành ở giai đoạn bốn, quỷ lực cũng đã hơn 5000, sức mạnh có thể ngang với Lệ Quỷ, Giang Tứ tuyệt đối không phải là đối thủ của Cố Mậu Sinh.
Bạc Hoài lại gọi