Gương mặt này, Giang Tứ đã vô số lần mơ thấy, từng mong đợi đối với cậu, từng câu nói nói với cậu, Giang Tứ đều hồi tưởng không biết bao nhiêu lần, sợ mình sẽ quên theo thời gian.
Thời điểm biết được sự tồn tại của quỷ di ảnh, Giang Tứ đã thầm mong chờ, so với năm năm qua không gặp, điều khiến Giang Tứ tuyệt vọng chính là vĩnh viễn không bao giờ gặp được nữa, cho dù cậu có luôn cào xé trái tim hay ngày đêm trằn trọc khó ngủ cũng sẽ không gặp được, cả đời này sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Giang Tứ đã từng hãm sâu trong trạng thái tuyệt vọng, trước mắt cậu đều là bóng tối, không có tương lai, không có phương hướng, không có lý do để sống, thế nhưng mẹ cậu lại muốn cậu sống tốt, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không thể từ bỏ mạng sống của mình, cậu nhất định phải sống, đây là lý do duy nhất để cậu kiên trì.
Cậu đã nghĩ, nếu như mẹ biến thành quỷ di ảnh trờ về, cậu sẽ như thế nào? Bây giờ đã có đáp án rồi, cho dù mẹ có biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần là mẹ cậu, cậu cũng không thể làm lơ sự tồn tại của bà, cho dù bà có biến thành quỷ cũng không sao, cậu muốn giữ mẹ lại, cậu nhớ mẹ nhiều lắm.
"Mẹ......!Mẹ ơi......" Giang Tứ không tự chủ được bước về phía trước.
Con quỷ đang không ngừng giãy giụa, cái đầu gần như quay cuồng treo ở trước ngực, đôi mắt không có đồng tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Tứ.
【 Trang Nhàn bị nhốt: Chạy......!Chạy......】
Nhìn rõ ràng tên của mẹ, Giang Tứ cả người run rẩy, nước mắt chực trào rơi xuống, đây là mẹ của cậu, đây không phải là một con quỷ ngụy trang, đây là mẹ cậu.
"Mẹ......!Mẹ ơi!"
Cánh tay con quỷ dùng sức, hoàn toàn bẻ gãy chiếc cổ của quỷ Trang Nhàn, nó xách cái đầu dùng sức ấn mạnh vào ngực, quỷ khí cuồn cuộn, quấn quanh cái đầu kia kéo nó vào trong cơ thể, vào thời khắc cuối cùng khi bị quỷ khí bao phủ, cánh tay quấn quanh cổ con quỷ đột nhiên buông ra, điên cuồng cào vào mặt quỷ, dưới cú cào của quỷ Trang Nhàn, quỷ khí dày đặc bị xé toạc, để lộ lông mày và con mắt bị che phủ, nhưng chẳng mấy chốc lại quỷ khí che phủ.
Đôi mắt xám trắng của quỷ Trang Nhàn cho đến khi hoàn toàn bao phủ vẫn cứ luôn nhìn Giang Tứ, khuôn mặt xám trắng của cô dường như có quá nhiều sự không nỡ, cô cố gắng hết sức để có thể nhìn thấy con trai mình lẫn nữa.
【 Trang Nhàn bị nhốt: Chạy......】
Giang Tứ đã gặp qua không ít thứ quỷ dị, đối mặt với những con quỷ có dáng vẻ thê thảm, cậu chỉ cảm thấy thật khủng bố, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đầu mẹ mình bị hái xuống và bị cắn nuốt, cho dù quỷ sẽ không dễ dàng chết như vậy nhưng vẫn giáng một đòn nặng nề vào tâm hồn Giang Tứ, cậu không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa, cậu suy sụp khóc lóc và bất chấp lao tới, cậu muốn cứu mẹ nhưng đã thất bại, con quỷ kia đã biến mất tại chỗ.
"Đừng đi! Đừng đi! Ra đây đi! Ra đây đi mà ——!!!!!" Giang Tứ chạy như điên khóc lóc trên đường phố, tìm kiếm con quỷ kia, cậu không thể để thứ đó mang mẹ đi được!
Chiếc xe việt dã thắng gấp, Bạc Hoài nhảy từ trên xe xuống đuổi theo Giang Tứ.
Người của Cục quản lý quỷ dị Thanh thị đã sớm tới khu vực lân cận, bọn họ không dám tới gần khu vực có quỷ khí nồng nặc, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, ngăn cản những người không biết không cho họ đi qua, bọn họ không xử lý được con quỷ có mức độ như thế nào, chỉ có thể cố gắng hết sức giảm tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất, chờ Linh Giả đến.
Mục Vi đứng bên ngoài chỉ huy khu ngăn cách, không ngờ lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rống của Giang Tứ, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi, không rõ tại sao Giang Tứ lại ở đó, với năng lực của cậu thì cũng phải chịu chết, lúc hắn còn chần chờ thì một chiếc xe việt dã vượt qua vòng vây lao vào.
Bạc Hoài đuổi theo Giang Tứ đang chạy như điên, Giang Tứ giãy giụa muốn chạy tiếp, khóc đến mức khàn cả giọng.
"Giang Tứ! Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Bạc Hoài ôm lấy người không buông.
Chờ đến khi Bạch Ngộ đuổi tới đây thì thấy hai người một đứng một ngồi, Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất run rẩy từng cơn, cảm xúc đã dần dần ổn định, hai người đứng ở bên đường chờ cho cảm xúc của Giang Tứ hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện.
Giang Tứ ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, cũng suy nghĩ rất lâu, cẩn thận nhớ lại tất cả hành động của mẹ, con quỷ kia muốn giết cậu, mẹ là muốn bảo vệ cậu mới thoát ra từ trong thân thể của con quỷ đó, hai tay mẹ vẫn luôn siết chặt lấy cổ con quỷ, là muốn ngăn cản con quỷ nọ.
Khi mẹ cậu cuối cùng cũng xé toạc quỷ khí trên mặt con quỷ đó, là muốn nhắc nhở cậu điều gì? Giang Tứ nhìn thấy ánh mắt chợt lóe trên khuôn mặt đó, đôi mắt đó cậu quá quen thuộc, cho nên Giang Tứ hoài nghi có phải bản thân mình đã nhìn lầm rồi không, người nọ rõ ràng là con người, sao đột nhiên lại biến thành quỷ?
Cho dù thực sự biến thành quỷ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng mạnh như vậy, huống chi hai ngày trước người nọ mới vừa gọi điện mắng cậu một trận, mới ngắn ngủi hai ngày, cũng không thể trở thành một con quỷ đáng sợ như vậy!
Giang Tứ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu đứng lên, nói lời cảm ơn chân thành với hai người, nếu không phải trưởng quan Bạc chạy tới thì chắc hẳn con quỷ đó đã không rời đi, nó như quyết tâm giết chết cậu, liên tiếp vận hai lần sát khí, không có khả năng dễ dàng từ bỏ như vậy, nhưng nó lại đột nhiên rời đi.
Giang Tứ khóc đến mức mắt mũi đều đỏ lên, Bạc Hoài chậm rãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Tứ không muốn bại lộ việc mẹ mình biến thành quỷ, mới vừa rồi cậu đã ra quyết định, quỷ dị trừ phi tiêu tán thì sẽ không dễ dàng chết như vậy, lúc ấy đầu mẹ đã bị tháo xuống, nhưng hai tay vẫn không tiêu tán, còn ý đồ cho cậu biết thân phận của con quỷ......!Vậy thì người mẹ quỷ chắc chắn còn đó, cậu muốn đi tìm mẹ, muốn cứu bà ra, cho dù mẹ không thấy ánh sáng thì cũng không sao cả, cậu sẽ bảo vệ bà, tựa như khi còn nhỏ mẹ bảo vệ cậu vậy.
Những suy nghĩ này không thể lộ ra, cho dù là Linh Giả hay là Người trấn quỷ, thái độ của họ đối với loài quỷ chỉ có một —— ma quỷ vốn tà ác, không có ai lương thiện, nhìn thấy tất phải loại bỏ.
Mà cậu, có thể phải đi trên con đường hoàn toàn ngược lại với Linh Giả và Người trấn quỷ, cậu phải bảo vệ người mẹ quỷ của mình.
Giang Tứ không chịu nói, Bạc Hoài cũng không thể cưỡng cầu, dưới sự cưỡng bách thì lời nói ra cũng chưa chắc là thật.
"Trưởng quan Bạc." Mục Vi chạy tới, khi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Tứ thì có hơi lo lắng, "Cậu không sao chứ?"
Giang Tứ vẫn lắc đầu, không nói gì, cảm xúc vừa mất khống chế, hét quá to nên cổ họng còn hơi đau.
"Trưởng quan Bạc, tìm được đội trưởng Cố......!Cố Mậu Sinh rồi." Mục Vi vừa nói lời này ra thì tất cả ba người đều nhìn về phía hắn.
Giang Tứ có ấn tượng về hành vi của mình khi không có ý thức, cũng biết thiếu chút nữa là cậu đã hoàn toàn tiêu diệt hạt giống quỷ của Cố Mậu Sinh rồi, sau đó bởi vì còn sót lại một tia lý trí mạnh mẽ đã kéo cậu lại, nhưng