Editor: Yuri Ilukh
"Rầm"
Trong tiểu khu Long Loan, Mãn Tình cầm một tờ giấy và một cây bút đập trước mặt Viêm Khải.
"Cái này để làm gì?" Viêm Khải đang chuyển kênh TV bằng điều khiển từ xa hỏi không rõ ràng.
"Anh còn yêu cầu gì thì viết ra đây 1 lần luôn đi" Mãn Tình nói.
"Yêu cầu?" Viêm Khải không hiểu hỏi.
"Chuyện anh cứu tôi, tôi còn phải làm gì nữa để báo đáp anh?" Mãn Tình cố ý gằn giọng khi nói mấy chữ cuối cùng.
"À, thì ra là chuyện này" Viêm Khải hiểu ra và mỉm cười nói "Chúng ta bây giờ cũng xem như bạn bè của nhau, cô làm vậy sẽ tổn thương tình cảm nha."
"Đừng, đừng, chúng ta không có tình cảm gì cả" Mãn Tình thật sự không có hứng thú làm bạn với người có thể ra điều kiện cả đứa trẻ 8 tám tuổi. "Có nợ thì trả nợ, có ơn thì trả ơn, nên anh có yêu cầu gì thì có thể viết ra, giấy trắng mực đen rõ ràng, để tôi còn biết báo đáp kiểu gì cho hết nợ."
"Đây là ơn cứu mạng nha, cô định báo đáp kiểu gì?" Viêm Khải nhướng mày.
Người này thật sự hạ quyết tâm ở đây ăn vạ với cô thật à.
"Anh... anh có biết có thứ gọi là tâm lý phản nghịch, là tức nước vỡ bờ, là con giun xéo lắm cũng quằn không?" Mãn Tình có chút lắp bắp nói, "Anh cứu mạng tôi, tôi trả ơn anh, tôi cung cấp cho anh nơi ở, cho anh tiền tiêu. Tôi còn lái xe chở anh đến rừng cây ở ngoại thành, cùng anh đi bắt ma thỏ 3 mắt."
Mãn Tình chỉ vào Tiểu Lam đang co rúm người gặm táo trên vai mình, "Còn đồng ý chuyện ngu xuẩn là nuôi con thỏ xám thành thỏ trắng. Đúng là những thứ này không sánh được với ơn cứu mạng, nhưng có ơn ắt trả thì cũng phải có mức độ thôi chứ. Tôi tự nguyện trả ơn cho anh, nhưng không phải lúc nào cũng vậy, hơn nữa... tôi cũng chỉ là một người bình thường."
Đúng vậy, cô chỉ là 1 người bình thường, điều Mãn Tình sợ hãi nhất là hình như cuộc đời cô đang tịnh tiến về một thế giới vô định hình vì người đàn ông trước mặt.
Mãn Tình không phải là người vô ơn, cô đã rất nỗ lực để trả ơn Viêm Khải, nhưng sự việc đang dần dần vượt quá tầm kiểm soát của cô, điều này khiến cô có chút sợ hãi. Đó không còn là thế giới mà cô quen thuộc nữa.
"Sự xuất hiện của tôi làm thay đổi cuộc đời của cô?" Viêm Khải hiểu ra.
"Đúng"
"Cô nghĩ rằng cô sẽ mãi là một người bình thường nếu như tôi không xuất hiện?"
"Tôi..." Mãn Tình do dự.
"Từ nhỏ đến giờ cô có bao giờ cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và người khác trong một khoảnh khắc nào đó không?" Viêm Khải hỏi.
Mãn Tình hoàn toàn im lặng, trước khi gặp Tiểu Dịch có lẽ cô đã nghĩ vậy, nhưng sau khi thấy Tiểu Dịch cô đột nhiên nhớ rằng khi cô khoảng 5 - 6 tuổi, hình như có nhìn thấy 1 vài cái bóng. Khi đó cô vừa bị đuổi về nhà họ Lâm chưa tới 1 năm, quan hệ với gia đình cũng không tốt lắm (đương nhiên bây giờ cũng không tốt). Vì vậy khi nhìn thấy mấy cái bóng kia Mãn Tình cũng không dám nói cho người nhà biết, cuối cùng cô ngã bệnh, nằm viện một thời gian dài, sau khi khỏi bệnh thì cô không bao giờ gặp lại những cái bóng đó nữa. Khi lớn rồi thì Mãn Tình lại dần dần cảm thấy những cái bóng đó chỉ là tưởng tượng của cô lúc nhỏ thôi.
Nhưng xem ra là không phải.
"Dù tôi có giỏi đến đâu cũng không thể biến một người bình thường thành hồn sư được." Viêm Khải nói.
"Hồn sư? Là cái quỷ gì vậy?" Mãn Tình hỏi.
"Không tự lừa mình dối người nữa à?" Sau khi xác định Mãn Tình cũng là một hồn sư thì Viêm Khải không cố tình che giấu bản thân nữa, nhưng Mãn Tình lại luôn tỏ ra là mình không biết gì, cô ấy rất thông minh, chỉ chọn nghe những thứ mà cô cảm thấy an toàn, kiểu bịt tai trộm chuông này làm cho Viêm Khải cảm thấy hơi buồn cười. Một Hồn sư đã bắt đầu thức tình thì làm gì có chuyện bạn không muốn thức tỉnh thì sẽ dừng không thức tỉnh nữa, chỉ là người bình thường được.
Viêm Khải đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến dưới tủ TV, kéo hộp thuốc ra, xách tới bàn. Trong ánh mắt khó hiểu của Mãn Tình, anh lấy hộp Vân Nam Bạch Dược ra rồi lấy tờ giấy Mãn Tình đưa cho anh xé làm đôi. Anh mở nắp hộp Vân Nam Bạch Dược rồi đổ ra 2 mảnh giấy trắng 2 phần bằng nhau.
Làm xong mọi chuyện, Viêm Khải vươn tay xách con ma thỏ mắt xanh trên vai Mãn Tình xuống, nắm lấy chân nó cào 2 vết trên cánh tay chính mình. Hai vết cào này rất nhanh và mạnh, máu chảy ra ngay lập tức.
"Anh làm gì vậy?" Mãn Tình giật mình, người đàn ông này sao lại tự làm hại mình vậy.
"Đừng lo lắng, vết thương nhỏ mà thôi" Viêm Khải mặc kệ vết thương trên tay, ném con thỏ lại vào tay Mãn Tình, sau đó cầm 1 phần Vân Nam Bạch Dược trên tờ giấy rắc từ từ bột thuốc vào vết thương đầu tiên. Chất bột màu trắng rớt xuống vết thương đỏ tươi nhưng bị máu không ngừng chảy ra làm trôi sạch.
"Vết thương của anh quá sâu, cần thêm thuốc" Mãn Tình vừa nói vừa cầm lấy lọ thuốc, cô định giúp Viêm Khải bôi thuốc.
"Đừng nhúc nhích" Viêm Khải ngăn cản Mãn Tình bôi thuốc cho anh, sau đó dùng tay đẩy phần bột thuốc còn lại về phía Mãn Tình hỏi: "Nhìn đống thuốc nhỏ này xem, cô nghĩ là tôi có thể dùng nó để cầm máu ở vết thương thứ 2 không?"
Mãn Tình sửng sốt, trên cánh tay của Viêm Khải có 2 vết thương có kích thước giống hệt nhau, đang không ngừng chảy máu.
"Đổ thêm chút thuốc nữa chắc là được" Xét tình hình của vết thương đầu tiên thì Mãn Tình thấy lượng thuốc này là không đủ.
"Nói cách khác, cô cho rằng loại thuốc này nhất định có hiệu quả?" Viêm Khải xác nhận.
"Tất nhiên" Mãn Tình khẳng định.
"Tốt lắm" Viêm Khải nói xong thì cầm tờ giấy rắc rắc bột thuốc lên vết thương thứ 2 của mình. Rồi điều kỳ diệu cũng xảy ra: cùng một vết thương, cùng một lượng thuốc, vết thương đầu tiên vẫn chảy máu nhưng vết thương thứ 2 thì thuốc bột rớt đến đâu máu ngừng chảy đến đó.
"Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tại sao đều là thuốc đổ ra từ 1 lọ, vết thương cũng của cùng 1 người mà 1 bên có tác dụng 1 bên không.
"Cô vẫn chưa hiểu sao?" Viêm Khải sờ sờ cằm, sau đó lấy ra một tuýp thuốc mỡ không biết để làm gì từ trong hộp thuốc để trước mặt Mãn Tình, "Thuốc này không phải để cầm máu đúng không".
"Đây là thuốc bôi viêm da, dị ứng" Mãn Tình liếc mắt nói.
"Chỉ cần không phải là thuốc cầm