Editor: Yuri Ilukh
Viêm Khải cười tủm tỉm, cầm một quả táo mới đưa cho ma thỏ mắt xanh. Ma thỏ mắt xanh vui vẻ, chớp mắt 3 cái, ném cùi táo trong tay đi rồi cầm lấy quả táo mới.
Mãn Tình không biết Viêm Khải cười thầm là vì hành động ngốc nghếch đáng yêu của con thỏ hay là vì biểu hiện ngốc nghếch của cô bây giờ nữa. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô biết hiện tại nhìn mình rất ngốc nghếch vì cô đã bị dọa cho ngẩn người.
"Thật đáng tiếc..." Viêm Khải sờ sờ lỗ tai con thỏ rồi lại nói, "Trình độ của cô quá thấp, nếu ký khế ước cùng cô thì tôi là người bị thiệt".
"Năng lực của tôi rất thấp hả?" Mãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, năng lực không tốt, cái khế ước này chắc cũng không phải thứ tốt đẹp gì, cô tránh được 1 kiếp nha.
"Đa số hồn sư đều thức tỉnh vào khoảng 5 tuổi, cô lớn như vậy rồi mới thức tỉnh thì cô nghĩ năng lực của cô thế nào?" Viêm Khải hỏi.
"Hả... Nghe anh phân tích như vậy thì nếu tôi ở Linh Ma Giới thì chỉ là một phế vật hả."
"Cô còn tự đánh giá bản thân rất chuẩn." Viêm Khải vui mừng gật đầu.
"..." Không đá xéo thì anh sẽ chết à, Mãn Tình kìm nén lửa giận hỏi, "Vậy tôi không thể ký khế ước cùng anh thì anh muốn tôi trả ơn như thế nào?"
"Nếu cô một lòng muốn báo đáp thì tôi không thể từ chối tấm lòng này rồi."
Từ chối cái con khỉ, Mãn Tình không nhịn được mắng.
"Vầy đi, cô sẽ chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống của tôi lúc ở đây cho tới khi tôi trở về Linh Ma Giới" Viêm Khải nói.
"Vậy khi nào anh về?"
"Chuyện này tôi đang nghĩ cách" Viêm Khải vội vàng nói.
"Không được nếu anh không nghĩ ra cách quay về vậy chẳng phải tôi phải chăm sóc anh cả đời sao?" Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thì Mãn Tình không thể bình tĩnh nổi.
Cả đời?
Viêm Khải bỗng nhiên có chút thích thú với Tịnh Hồn sư ngây thơ trong sáng mới thức tỉnh này, ở Linh Ma Giới mỗi Chiến Hồn sư đều mong muốn có Tịnh Hồn sư nói với họ 1 câu như vậy thôi.
Tôi sẽ trở thành Tịnh Hồn sư của anh, bảo vệ anh cho đến lúc chết. Đây là lời thề trong khế ước sống chết cùng nhau.
Nhưng đáng tiếc là ý của Tịnh Hồn sư ngây thơ trước mặt không phải như thế, Viêm Khải vẫn bị cô chọc cười: "Sẽ không lâu như vậy, cùng lắm là nửa năm tôi sẽ quay về."
"Nửa năm?" Mãn Tình tính tính thời gian, nửa năm tức là 6 tháng, khoảng thời gian không lâu lắm. "Được rồi, như vậy đi, tôi sẽ chăm lo cho cuộc sống ở Trái Đất của anh và cũng có thể giúp anh tìm cách trở về Linh Ma Giới trong vòng nửa năm".
"Anh phải viết ra giấy trắng mực đen rõ ràng" Mãn Tình ý thức nói thêm.
"Đúng rồi" Tờ giấy lúc nãy cô mang tới đã bị anh xé rồi, cô đứng dậy khỏi thảm định đi lấy một tờ giấy khác "Chờ chút, tôi đi lấy tờ giấy khác".
Viêm Khải lắc đầu cười, ném mấy tờ giấy rách trên bàn trà vào thùng rác.
Một lát sau Mãn Tình chạy xuống với 1 cuốn sổ da tinh xảo. Tháo dây buộc ra và mở cuốn sổ, Mãn Tình sốt ruột đẩy cuốn sổ tới trước mặt Viêm Khải: "Anh ghi vào đây đi".
Viêm Khải không nói gì, cầm bút viết giấy cam kết và ký tên.
Mãn Tình đọc đi đọc lại 3 lần, sau khi chắc chắn nội dung không có vấn đề gì thì tâm trạng cô rất tốt, thậm chí còn bình luận về nét chữ của Viêm Khải: "Anh viết chữ đẹp ghê, lại còn là chữ phồn thể. Ở Linh Ma Giới mọi người cũng học chữ Hán hả?"
"Linh Ma Giới và Trái Đất có mối liên hệ với nhau, rất nhiều thứ giống nhau. Đừng nói chữ Hán, rất nhiều người còn có thể nói tiếng Anh đó." Viêm Khải trả lời.
"Thật sao? Vậy Linh Ma Giới và Trái Đất có gì khác nhau không?" Mãn Tình tò mò hỏi.
"Ngoại trừ nhiều ma vật hơn Trái Đất một chút thì cũng không có khác nhau lắm" Viêm Khải nói xong đột nhiên cười, nhiệt tình mời "Cô có muốn đến đó du lịch không?"
"Không... không, tôi vẫn chưa đi du lịch hết mấy chỗ trên Trái Đất nên tạm thời không có hứng thú đi chỗ nào khác." Mãn Tình vội xua tay.
Viêm Khải không nhắc lại nữa, thật ra anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút, với hồn lực của Mãn Tình, nếu không có người bảo vệ thì ở Linh Ma Giới cô sống không nổi 3 ngày.
"Nhưng mà người ở Linh Ma Giới đều giống anh hết hả?" Mãn Tình cột cuốn sổ cẩn thận rồi cất vào ba lô. "Ừm... giúp người khác cần phải được báo đáp, giống y như mấy đứa trẻ con vậy."
Mãn Tình có ấn tượng rất sâu với việc Viêm Khải bắt Tiểu Dịch phải trả ơn anh. Cô cũng không phải người tốt, cũng không phải người chuyên giúp người không cần báo đáp, cô thấy nếu được giúp đỡ thì trả ơn cũng là chuyện rất đúng đắn. Nhưng khi một người trưởng thành bắt một đứa trẻ 8 tuổi phải trả ơn cho họ thì thật sự là quá điên rồ, cô không làm được.
"Cô rất có ý kiến với cách làm của tôi?"
"Không, không, tôi không có ý đó, anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi" Mãn Tình hối hận sau khi hỏi. Thực ra không cần biết Viêm Khải là người như thế nào, miễn là đừng phóng hỏa gϊếŧ người, dừng đi hại người khác thì anh đối xử với người khác như thế nào cũng không liên quan đến cô.
Viêm Khải không tiếp tục chủ đề này nữa, thay vào đó anh liếc nhìn con ma thỏ mắt xanh vẫn đang vui vẻ ăn táo và nói: "Nếu cô có thời gian nghĩ về những vấn đề này thì tốt hơn là nên nghĩ làm sao để nuôi con thỏ này trắng lại càng nhanh càng tốt đi. Lúc trước hứa hẹn với Tiểu Dịch là tính luôn cả phần cô vào đó đấy."
Ý tứ rất rõ ràng, cô cũng nhận thù lao nên lo làm việc sớm đi.
Mãn Tình không khỏi trợn to hai mắt, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Tuy rằng anh nói tôi là Tịnh Hồn sư, có thể nuôi con thỏ xám này trắng lại, nhưng tôi phải nuôi kiểu gì đây? Chỉ cần mang nó bên người là được à?"
"Hãy dùng sức mạnh cầu nguyện" Viêm Khải nói.
"Sức mạnh cầu nguyện?" Mãn Tình nhớ tới cảnh mình biến tuýp 999 thành thuốc mỡ cầm máu, lập tức nhận ra "Ý anh là chỉ cần tôi muốn nó trắng ra thì nó có thể trắng?"
"Đúng vậy, nhưng mất bao lâu mới thể làm nó chuyển thành màu trắng thì còn phải dựa vào cấp bậc hồn lực và cấp bậc sức mạnh cầu nguyện của cô." Không phải Viêm Khải muốn làm chùn ý chí Mãn Tình, nhưng với