Có Ma Vật Cạnh Trái Đất

- Chuẩn bị phát tài


trước sau

Editor: Yuri Ilukh

Viêm Khải nói nuôi là nuôi hàng thật giá thật, trực tiếp đưa cho Mãn Tình một đống tiền, để cô tuỳ ý dùng. So với 2 ngàn tệ cô đưa cho Viêm Khải thì có vẻ cô keo kiệt hơn rất nhiều.

Hôm sau, Mãn Tình với tay trái ôm tiền, tay phải ôm vịt lần đầu tiên đi dạo sau khi đến Linh Ma Giới. Thật vất vả mới qua khỏi kết giới đến được đây, không đi du lịch một chút thì thật lãng phí.

"Ôi,.. lạnh chết mất" Mãn Tình quấn bộ quần áo mùa đông rộng thùng thình so với cô, việc đầu tiên cô  muốn làm là đến cửa hàng quần áo mua cho mình mấy bộ đồ đẹp.

"Quạc~" Vịt béo nhỏ Mika ở trong cổ áo Mãn Tình giật giật, cố gắng rúc người vào cổ cô.

"Mika, em có lạnh không? Hay là để chị đi mua cho em một cái lồng, cho em nằm vào đó?" Mãn Tình vươn tay sờ sờ vịt béo nhỏ ở cổ, vịt béo nhỏ này là Viêm Khải bảo Mãn Tình mang theo, anh bảo mang để chỉ đường cho cô, thuận tiện để bảo vệ cô.

Mãn Tình cũng không hy vọng một con vịt nhỏ bằng bàn tay có thể bảo vệ cho cô nhưng có thể dẫn đường thì rất tốt.

Vừa nghe tin sắp bị nhốt vào lồng, vịt béo nhỏ vùng vẫy cánh nhỏ, quạc quạc kêu to, phản ứng rất kịch liệt.

"Được được được, không mua thì không mua, đi đường nào bây giờ?" Mãn Tình hỏi.

"Quạc" Mika quay đầu lại, mỏ vịt như cái mũi tên chỉ về phía bên phải.

Một cái biển báo giao thông tốt nha, Mãn Tình nhịn không được cảm thán.

Đi về phía bên phải, Mãn Tình vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh Linh Ma Giới, cô phát hiện ra ở đây có rất nhiều điểm tương đồng với Trái Đất như Viêm Khải nói, biển báo trên đường đều là tiếng Trung phồn thể. Điều này làm cho Mãn Tình vui vẻ, văn tự phổ thông, ít ra cô còn hiểu được. Hơn nữa, các toà nhà trong thành phố mang đậm phong cách kiến trúc Trung Hoa cổ đại, khác hẳn với nhiều công trình kiến trúc phương Tây trên Trái Đất.

Đi về phía trước thêm một chút, tới con đường lớn, trên đường nhiều người qua lại, thỉnh thoảng cũng có chiếc xe đi qua, Mãn Tình cảm nhận được một chút không khí thành thị quen thuộc. Nhưng sau đó cô phát hiện ra một đặc điểm khác của Linh Ma Giới, đó là những người ở đây dường như đều thích để tóc dài. Thoạt nhìn hầu hết đàn ông và phụ nữ đều để tóc dài.

"Tại sao lại toàn là tóc dài? Lần đầu tiên chị nhìn thấy cậu chủ của em anh ấy cũng để tóc dài, nhưng sau đó đã cắt ngắn lại" Mãn Tình nói, "Không phải, hình như hiện tại tóc anh ấy lại dài ra rồi. Chị cũng chưa hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra."

"Quác~ quác~" Mika vẫy vẫy đôi cánh nhỏ đầy thịt cố gắng giải thích cho Mãn Tình.

"Đừng quạc quạc, nghe không hiểu, buổi tối về nhà hỏi anh ấy" Mãn Tình nhìn xung quanh, "Các toà nhà ở đây đều là phong cách cổ xưa, giống hệt nhau, bên kia là trung tâm mua sắm phải không."

Mãn Tình nhìn chằm chằm, cô sải bước đi về phía trước, một bé gái nhỏ đột nhiên ngập ngừng chạy khỏi con hẻm nhỏ bên cạnh cô.

Cô bé còn rất nhỏ, khoảng 6 - 7 tuổi, mặc một chiếc áo khoác rách rưới, vì chạy ra ngoài đột ngột nên không may bị Mãn Tình đang bước về trước đụng trúng. Cả người đứa bé ngã ngồi dưới đất, kêu lên một tiếng đau đớn.

Mãn Tình sửng sốt, vội vàng nghiên người đỡ bé gái lên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em gái, em không sau chứ? Chị không cố ý."

Mãn Tình vừa đỡ đứa nhỏ dậy vừa nhìn xung quanh xem bố mẹ đứa bé có ở gần đây không.

"Thuốc của em". Ai ngờ đứa bé đứng dậy cũng không kêu đau mà chỉ nhìn bàn tay trống trơn của mình gấp gáp tìm xung quanh.

"Thuốc gì?" Mãn Tình đi theo nhìn xung quanh, buổi sáng có tuyết rơi nhẹ nên lúc này mặt đất đã phủ đầy tuyết trắng, nếu có thứ gì rớt trên mặt đất đều có thể phát hiện. 

"Thuốc của em!" Bé gái thấy lọ thuốc lăn lóc trên đường thì lao người lao về phía bên đường.

"Cẩn thận" Thấy bé gái sắp chạy ra giữa đường, Mãn Tình đưa tay ra định kéo người lại nhưng đứa nhỏ di chuyển quá nhanh làm Mãn Tình không bắt được, đến lúc cô đứng lên muốn chạy tới cản thì đã muộn rồi. Một chiếc ô tô phóng nhanh, lao về hướng của đứa nhỏ.

"Dừng lại!" Mãn Tình hét lên, nhưng dù hét lớn cỡ nào thì cũng không thể ngăn được một chiếc xe đang di chuyển."

"Vèo"

Vào thời điểm Mãn Tình tuyệt vọng, Mika, vốn dĩ đang nép trong cổ áo cô để sưởi ấm cho cô, đột nhiên hất tung áo, bay ra khỏi vai Mãn Tình, nhảy lên không trung rồi đáp xuống chiếc xe đang phi nhanh cực kì chính xác, đầu xe bị lõm xuống tạo một cái hố.

Ô tô bị lực cản lại, phanh gấp dừng lại trước mặt bé gái.

"U là trời!" Mãn Tình sững sờ, một con vịt béo nhỏ lại có kỹ năng này, thật sự là vịt nhỏ cao cường.

Mika sau đi đập xe xong thì trở lại vai Mãn Tình, nép vào cổ áo cô lần nữa. Hơi có chút tự hào.

"Mika, giỏi quá!" Mãn Tình khen qua loa, cô dự định kéo đứa nhỏ ra khỏi đường lớn rồi mới từ từ khen ngợi Mika.

"Rác rưởi, tại sao không đâm chết luôn đi?"

Mãn Tình đang chuẩn bị đi qua, ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông vạm vỡ mặc áo nâu đi xuống xe, nhìn thấy đứa nhỏ ngồi trong tuyết, không hỏi han gì liền đưa chân đá tới. Đứa bé tội nghiệp tránh khỏi tai nạn xe nhưng không tránh được nạn khinh người, bị người đàn ông đá mạnh vào ngực, văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Đồ cặn bã!

Mãn Tình làm sao có thể chịu được, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô chạy tới, đá văng tên cặn bã đang chuẩn bị trở về xe kia.

Người đàn ông vạm vỡ rõ ràng không ngờ rằng có người dám động vào mình, tức hộc máu đứng dậy khỏi tuyết và nhìn tới một người bình thường không có hồn lực thì cảm thấy bị sỉ nhục, hung hăng vung tay đập tới "Tự tìm cái chết!"

Mãn Tình đâu sợ, giai đoạn nổi loạn thời trung học cô gì cũng không học được chỉ học được đánh nhau rất giỏi, nhìn người kia vung đám lại đây, Mãn Tình nghiêng người né tránh, lật tay nắm lấy khuỷ tay đối phương rồi một chân tiếp tục đạp người kia văng ra ngoài.

"Rầm"

Hai người ầm ĩ trên đường làm đường sá tắc nghẽn một chút, vừa rồi cú đá của Mãn Tình trực tiếp đá thẳng người kia vào một chiếc xe khác đang chạy. Người lái xe không kiên nhẫn bóp còi, nhìn thoáng qua người Mãn Tình, lại nhìn người đàn ông vạm vỡ đang nửa sống nửa chết cạnh xe hắn, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi" Mãn Tình thấy mình suýt chút nữa thì đập nát xe của người qua đường thì xấu hổ chạy tới, làm trò trước mặt tài xế, kéo người đàn ông xuống dưới nhường đường cho người ta, "mời ngài đi".

Người đàn ông bình tĩnh lái xe rời đi khi không thấy gì cản đường mình, anh ta không hỏi một câu, trực tiếp lái xe rời đi mà không hề có ý nhiều chuyện, xem náo nhiệt. Trước khi rời đi anh không thể không liếc nhìn hình ảnh trong gương chiếu hậu.

"Cô gái đó chỉ là một người bình thường" một giọng nói từ ghế sau đột ngột vang lên.

"Ừ" Người lái xe gật đầu, khi nhìn gần, người cô không có hồn lực dao động, trên người bị đánh không nhẹ thì có tia hồn lực dao động mỏng manh.

"Người thường dám đánh hồn sư trên đường? Người dân Vạn Cát Thành đúng là có phong cách mạnh mẽ"

"Một người thường rác rưởi cũng đánh được thì cũng không đáng làm hồn sư" Người lái xe lạnh lùng nói.

"Nhưng hồn điện sẽ không ngồi yên" Người đàn ông ngồi ghế sau nói.

Người đàn ông lái xe không nói gì nữa, những điều này cũng không phải mối quan tâm của anh ta.

___

"Cô... một người bình thường như cô mà lại dám đánh hồn sư?" người đàn ông bị Mãn Tình đánh hỏng cả tay chỉ có thể tựa vào xe rống lên về phía Mãn Tình.

"Hồn sư thì sao, hồn sư thì ghê gớm à." Mãn Tình khinh bỉ nói.

"Cô..." Người đàn ông tức nghẹn, cô gái này là từ nơi nào tới vậy, hồn sư đương nhiên là ghê gớm, chuyện này còn phải hỏi sao. Tuy rằng anh là Chiến Hồn sư cấp thấp nhất, nhưng vẫn là hồn sư, làm gì người thường nào dám động vào hồn sư, "Động vào hồn sư, hồn điện sẽ không để cho cô yên."

"Có mà tôi không để cho anh yên á, anh là đồ lưu manh, dám ra tay với cả một đứa nhỏ" Nghĩ đến đứa bé, Mãn Tình quay đầu nhìn, chỉ thấy nó đi rồi quay lại, đang nhặt thứ gì đó trên đất, "Em gái, lúc nãy em có bị thương không?"

Bé gái liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ, lắc đầu kinh hãi.

"Đồ rác rưởi thức tỉnh thất bại" Thấy đứa nhỏ nhìn mình người đàn ông không nhịn được chửi rủa.

Bé gái run rẩy, lùi về sau 2 bước.

"Anh mới là đồ rác rưởi, anh mắng ai rác rưởi?" Mãn Tình dùng sức đập một cái vào cánh tay bị trật khớp của người đàn ông, người kia hét lên thảm thiết.

"Cô... cô đừng lộn xộn, nếu không hồn điện sẽ không tha cho cô"

"Haha..." Mãn Tình khó chịu nhất là bị người khác uy hiếp, lúc cô định giảng giải đạo lý làm người với tên này thì tứ phía bỗng nổi lên một trận xôn xao.

"Chị, chạy mau, đội hộ vệ ở hồn điện tới rồi" Bé gái được Mãn Tình cứu sắc mặt trắng nhợt vội vàng lôi kéo ống tay áo cô chạy ra ngoài.

Người đàn ông đang sợ hãi, nghe thấy tiếng đội hộ vệ tới thì giống như thấy vị cứu tinh, hét lên "Các vệ binh, ở đây có người đánh hồn sư".

"Cô gái, mau chạy đi"

"Ừ, mau chạy đi, nếu không đi thì muộn mất"

Trong số những người qua đường đứng xem từ xa nãy giờ cũng có 1, 2 người nói Mãn Tình chạy đi.

Lúc này Mãn Tình cũng nghĩ lại, đánh người thì suиɠ sướиɠ nhất thời nhưng hậu quả thì thật phiền toái. Đây là Linh Ma Giới, không phải Trái Đất, hiện tại cô cũng không có hộ khẩu, Viêm Khải thì không được để người khác thấy, xảy ra chuyện cũng không ai cứu được. Tình huống không rõ, chạy trước thì vẫn tốt hơn.

Hạ quyết tâm, Mãn Tình kéo tay bé gái, chui vào một ngõ nhỏ ven đường, chạy loạn, đến lúc xung quanh không có ai thì 2 người mới dừng lại, một lớn một nhỏ dựa vào vách tường trong ngõ nhỏ thở hổn hển.

"Những người vừa nãy đuổi theo chúng ta là ai vậy?" Mãn Tình hỏi.

"Là đội hộ vệ của hồn điện" Bé gái trả lời.

"Hồn điện?" Mãn Tình hình như đã nghe Viêm Khải đề cập qua, hình như là tổ chức quản lý tất cả các hồn sư, hộ vệ chắc giống cảnh sát ở Trái Đất. "Tại sao hộ vệ lại tiếp tay cho kẻ xấu"

Nhìn tư thế của tên vừa rồi, hình như người đội hộ vệ giúp hắn ta.

"Vừa rồi người chị đánh là một hồn sư, người bình thường không thể động vào hồn sư" Đứa nhỏ kỳ quái hỏi, "Chị, chị không biết sao?"

"Không biết, chị vừa mới tới chỗ này" Đây là quy định gì vậy, không được động vào hồn sư, cho rằng mình là quý tộc à.

"Chị, chị mới tới từ nông thôn sao?" Bé gái thông minh suy đoán.

Trái Đất chắc tính là nông thôn nhỉ?

"Ừ" Mãn Tình lười giải thích, chỉ có thể để Trái Đất chịu thiệt thòi.

"Dạ, chị nhớ kỹ là ở bên ngoài không thể đắc tội với hồn sư" Bé gái nghiêm túc dặn dò.

Mãn Tình có lệ gật gật đầu, ở Linh Ma Giới toàn quy định gì vậy, hồn sư quý giá như vậy sao?

"Trên tay em đang cầm thứ gì vậy?" Mãn Tình vừa rồi thấy trong tay đứa nhỏ đang nắm chặt thứ gì đó.

Bé gái liếc nhìn Mãn Tình, cảm thấy chị gái này không phải là người xấu, từ từ buông lỏng bàn tay nhỏ ra, bên trong lộ ra một cái bình thuỷ tinh vỡ.

"Em cầm mảnh thuỷ tinh vỡ làm gì vậy?" Mãn Tình giật mình.

Bé gái khép cánh tay lại sợ hãi, 2 tay ôm chặt bình thuỷ tinh, bảo vệ thật chặt trong tay.

"Sao vậy, cẩn thận bị xước tay" Mãn Tình sợ đứa nhỏ bị thương nên đưa tay kéo cánh tay bé gái.

"Không được, đây là thuốc của anh trai em.

Chị không thể lấy được" Bé gá đột nhiên hét lên, giọng nói đầy kinh hoàng và tuyệt vọng.

"Thuốc?" Thấy bé gái phản ứng kịch liệt như vậy Mãn Tình cũng không dám tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, chỉ nói: "Lúc nãy em lao ra đường nhặt bình thuỷ tinh này sao? Bên trong là thuốc cho anh trai em?"

Bé gái nhút nhát, sợ sệt nhìn Mãn Tình, không dấu vết lùi về sau.

"Đừng lo lắng, chị sẽ không lấy thuốc của em" Mãn Tình không nói nên lời, thuốc không thể uống lung tung, ai rảnh đâu đi giành.

Bé gái nghi ngờ nhìn Mãn Tình, giống như đang phân rõ thật giả trong lời nói của cô.

Tại sao một đứa trẻ lại cảnh giác như vậy? Mãn Tình thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nữa, nhắc nhở: "bình thuỷ tinh đã bị vỡ rồi, thuốc có còn trong đó không?

Bé gái sửng sốt, kinh hoàng trợn to 2 mắt, nhanh chóng cúi đầu nhìn chai thuỷ tinh trong tay, lúc này nó mới phát hiện bình thuỷ tinh thật sự đã bị vỡ, bên trong làm gì con thuốc của anh trai nữa đâu.

"Anh... anh..." Bé gái kêu một tiếng, khóc ngất cũng không quên gọi anh trai, Mãn Tình đau lòng áy náy. Lọ thuốc này bị vỡ cũng liên quan đến cô.

"Đừng khóc, đừng khóc. Đều là chị không tốt, lúc nãy chị đi đường không cẩn thận đụng vào em, đều là chị làm hại em, để chị mua thuốc đền cho em được không?" Mãn Tình nói to.

"Chị... đền cho em?" Đứa nhỏ thút tha thút thít, nức nở ngẩng đầu.

"Đền!"

___

Trước cửa Tinh Thạch Dược Đường,

Nhìn toà nhà nguy nha trước mặt, nếu không phải Diệu Diệu vẫn luôn nói đây là hiệu thuốc thì Mãn Tình sẽ nghĩ đây là khách sạn năm sao. Một hiệu thuốc có diện tích to như vậy, có phải quá khoa trương không?

Mãn Tình đi vừa chửi thầm đi vào cửa vừa nắm tay Diệu Diệu, không biết có phải do nhiều người nên bé gãi sợ hãi không, nó luôn cố ý nép vào người Mãn Tình, khi có người đi ngang qua Diệu Diệu còn không tự chủ run run 2 lần.

Mãn Tình cạn lời, trực tiếp khom lưng ôm đứa nhỏ lên.

"Chị, em có thể tự đi" Diệu Diệu sợ hãi, dãy giụa đòi xuống.

"Không sao, chị ôm em  sẽ đi nhanh hơn chút" Mãn Tình nói rồi đi đến bậc thang.

Diệu Diệu lúc đầu có chút ngại ngùng, dần dần cũng yên tĩnh, nép vào vòng tay Mãn Tình, dùng đôi mắt to nhìn chằm chằm vịt béo nhỏ Mika. Không biết có phải bị Diệu Diệu nhìn nên khó chịu hay không, Mika đột nhiên chui ra khỏi cổ áo Mãn Tình, ngồi trên vai cô.

Mãn Tình đi vào đại sảnh, nhìn các loại thuốc màu sắc rực rỡ, có chút hoa mắt: "Không ngờ nơi đầu tiên chị tới lại là hiệu thuốc. Mika, em nhìn xem có loại thuốc nào mà cậu chủ của em có thể dùng được không?" Nếu có thì cùng nhau mua một ít, đây là dự định ban đầu của Mãn Tình.

"Quạc!" Mika gật đầu đồng ý.

"Diệu Diệu, em muốn mua thuốc gì cho anh trai vậy?" Mãn Tình cúi đầu hỏi Diệu Diệu.

"Ở đằng kia" Diệu Diệu duỗi ngón tay chỉ hướng.

Mãn Tình không chậm trễ nữa, theo sự hướng dẫn của Diệu Diệu đi đến quầy ở góc và nhìn một đống thuốc trong bình thuỷ tinh. Dung tích mỗi bình chắc tầm 5ml, chứa đầy chất lỏng trong suốt, một hàng dài khoảng 10m toàn các bình thuỷ tinh giống nhau.

"Không cần bày một lần nhiều như vậy nha" Chẳng trách tiệm thuốc to như vậy, mang hết hàng tồn kho ra trưng bày rồi.

"Muốn mua thuốc cấp độ mấy?" Một người phụ nữ mặc quần yếm đi tới, liếc mắt nhìn 2 người họ, lạnh lùng hỏi.

Mãn Tình thấy thái độ phục vụ của người phụ nữ có chút kỳ lạ, so với nhân viên tươi cười vui vẻ ở cửa thì vẻ mặt của người này như có người nợ tiền cô.

Mãn Tình cũng không phải người thích kiếm chuyện, không để việc này trong lòng, tuỳ tiện chỉ vào trước quầy nói: "Lấy cho tôi một chai này".

"Chị, đây là lọ thuốc cấp 8, lọ thuốc lúc trước của em là cấp 3" Diệu Diệu nhẹ giọng nói, tuy là thuốc cấp 8 có hiệu quả hơn, nhưng bé không thể lừa người được.

"Cấp 3, thuốc cấp 3 ở đâu?" Mãn Tình hỏi, không khỏi nghĩ tên của loại thuốc này thật kỳ lạ.

"Cần thuốc cấp 3 hay cấp 8?" Nhân viên bán hàng sốt ruột hỏi.

"Cấp 3" Mãn Tình không hiểu thuốc ở Linh Ma Giới, đương nhiên là mua loại hay dùng sẽ tốt hơn.

Nhân viên nhận được câu trả lời, bước sang một bên 2 bước, lấy một lọ thuốc từ quầy khác đưa cho Mãn Tình.

"Đây là thuốc cấp 3?" Mãn Tình không khỏi lo lắng nhìn lọ thuốc cấp 3 trong tay, gần như giống hệt lọ cấp 8 mà cô chỉ lúc nãy, "Sao thuốc không có bất kỳ nhãn dán hay hướng dẫn gì, sao biết được lấy sai hay đúng thuốc."

Lúc đầu Mãn Tình còn tưởng cả quầy này đều là cùng 1 loại thuốc, nhưng hiện tại nghe như vậy có vẻ là thuốc khác nhau. Nhưng bao bì các loại thuốc lại giống nhau. Điều này có gì đáng lo không?

"Cô nghĩ thật là hay" Nhân viên cửa hàng cười lạnh nói.

"Đóng gói của các loại thuốc ở đây đều giống nhau như đúc, nếu cô không cẩn thận trộn lẫn bán lộn thuốc thì sao bây giờ?" Mãn Tình duỗi tay chỉ thuốc cấp 8 gì đó trên quầy, "Cô xem, nếu tôi đưa chai thuốc cấp 3 bỏ vào đó cô có phân biệt được không?".

"Cô..." Nữ nhân viên vừa muốn chửi thì thấy vòng tay Tịnh ma trên cổ tay Mãn Tình, sắc mặt lập tức biến đổi, nuốt cơn giận lại. Một lúc sau mới giải thích với giọng nhẹ nhàng, "Mỗi bình thuốc đều được rót sức mạnh cầu nguyện khác nhau, bọn tôi sẽ căn cứ vào sự dao động của sức mạnh cầu nguyện truyền tới để phân biệt cấp bậc từng loại thuốc. Thuốc cấp 3 và thuốc cấp 8 có hiệu quả kém nhau 5 lần, sao bọn tôi lại phân biệt sai được."

"Sức mạnh cầu nguyện?" Mãn Tình sửng sốt, "Sức mạnh cầu nguyện của Tịnh Hồn sư?"

"Đúng vậy, thuốc trên cấp 8 ở tiệm chúng tôi đều chứa sức mạnh cầu nguyện của Tịnh Hồn sư trong hồn điện rót vào, dưới cấp 8 thì sức mạnh cầu nguyện của Tịnh Hồn sư trong học viện Vạn Cát rót vào. Hồn lực càng thuần khiết thì tác dụng càng cao."

Sức mạnh cầu nguyện là thuốc ở Linh Ma Giới? Hơn nữa có vẻ như bán rất chạy, Mãn Tình nhịn không dược nhìn dãy thuốc dài 10m, trong lòng nhịn không được bắt đầu nói thầm. 

"Chị" nhìn Mãn Tình thất thần, Diệu Diệu có chút áy náy trong lòng, vội vàng kêu lên.

"Ồ, cái này bao nhiêu tiền?" Mãn Tình hoàn hồn, bắt đầu thanh toán.

"3 nghìn"

"Đắt như vậy?" Mãn Tình kinh ngạc, sức mạnh cầu nguyện có giá như vậy.

"...' Nhân viên bán hàng mất hết kiên nhẫn, cô cầm trong tay cái vòng Tịnh ma vô giá còn chê thuốc 3 nghìn là đắt. Nếu không phải vì xuất thân của cô thì tôi đã không thèm để ý đến cô.

Cũng may Mãn Tình không hỏi gì nữa, trả tiền xong liền rời đi.

Quay về chỗ ở, Mãn Tình nép mình trong căn phòng đầy ma khí của Viêm Khải vừa ăn cơm hộp vừa kể cho Viêm Khải nghe chuyện hôm nay cô gặp ở bên ngoài.

"Vậy cuối cùng em không chỉ bỏ tiền ra mua thuốc cho đứa nhỏ mà còn đưa nó về nhà?" Viêm Khải hỏi.

"Tôi còn muốn đưa nó đến bệnh viện kiểm tra thân thể, dù gì thì cũng bị tên cặn bã đá vào ngực, nhưng Diệu Diệu sống chết không chịu. Không được, ngày mai tôi phải đi xem xem" Mãn Tình càng nghĩ càng không yên tâm.

"Đứa bé chắc là không bị gì đâu" Viêm Khải giải thích cho ánh mắt khó hiểu của Mãn Tình "Cô vừa bảo là tên cặn bã nói Diệu Diệu thức tỉnh thất bại."

"Ừ" Mãn Tình tò mò nói, "Thức tỉnh thất bại là chỉ hồn sư thức tỉnh?"

"Không sai, hồn sư thức tỉnh thất bại khác người thường, trên người ban đầu sẽ có một chút hồn lực, nhưng càng lớn hồn lực sẽ chậm rãi mất đi. Diệu Diệu mới 6 - 7 tuổi, hồn lực chắc hẳn chưa biến mất hoàn toàn. Chỉ cần vẫn là hồn sư, sức khoẻ chắc chắn tốt hơn người bình thường, bị đá một cái sẽ không có vấn đề gì." Viêm Khải nói.

"Ra là vậy" Mãn Tình nghe thế cũng yên tâm hơn nhiều, sau đó lại nghĩ tới chuyện khác, "Chẳng trách từ nhỏ sức khoẻ của tôi luôn rất tốt, hồi cấp hai tôi bị tai nạn xe cộ rất nặng, bác sĩ đều nói không thể cứu được nhưng kết quả tôi sống lại, không có một chút sẹo nào. Xem ra đó là do tôi là hồn sư nha."

"Chắc là vậy" Viêm Khải gật đầu.

"À, còn có một chuyện nữa" Mãn Tình ăn 2 thìa cơm, thần bí đến gần anh hỏi: "Anh nói xem, thuốc bán trong hiệu thuốc là sức mạnh cầu nguyện, là cùng loại với sức mạnh cầu nguyện của tôi hả?"

"Nếu thuốc em nói là kỳ nguyện dược tề cấp 1 đến 8 ở Tinh Thạch Dược Đường thì sức mạnh bên trong cùng loại với sức mạnh cầu nguyện của em". Viêm Khải sờ sờ vịt béo nhỏ đang vui vẻ ăn trả lời.

"Vậy... chất lỏng trong đó có gì đặc biệt?" Mãn Tình tiếp tục hỏi.

Viêm Khải kinh ngạc nhìn Mãn Tình: "Tại sao em lại tò mò về thuốc?"

"Chẳng phải tôi cũng có sức mạnh cầu nguyện sao, chỉ là muốn xem tự mình có thể làm được hay không" Mãn Tình nói.

"Em làm được!" Viêm Khải trực tiếp nói đáp án cho Mãn Tình.

"Hả?"

"Bản chất của kỳ nguyện dược tề là sức mạnh cầu nguyện. Chất lỏng trong lọ thuốc chỉ là nước thông thường. Bởi vì sức mạnh cầu nguyện được nước hấp thụ là tinh khiết nhất, nên Tịnh Hồn sư thích dùng nước là vật dẫn. Chỉ cần em có thể chuyển sức mạnh cầu nguyện vào trong nước thì nước đó sẽ trở thành thuốc."

"Đơn giản vậy thôi?" Viêm Khải gật đầu.

"Ồ, hahaha.."

Nếu bạn phát hiện khả năng của mình có thể phát tài nhanh thì sẽ có phản ứng gì? Dù sao thì Mãn Tình cũng làm rớt cả đũa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện