Tiêu rồi!
Bại lộ rồi!!
Còn chưa bắt đầu giả bộ đã bị phát hiện!!!
Mặc dù cô đã mơ hồ đoán được nhà họ Lâm là hồn sư, nơi họ đến hằng năm là Linh Ma Giới, nhưng cô chưa tính đến chuyện nói với bọn họ, ít nhất không phải bây giờ.
Vì bị phát hiện quá mức đột ngột, còn chưa kịp chuẩn bị, Mãn Tình đang không biết phải làm gì thì Lâm Hạo đã bình tĩnh lại, nâng chân bước tới gần Mãn Tình.
"Chị, chị..."
"Lộc cộc..." Đột nhiên tiếng bước chân cắt ngang lời của Lâm Hạo, đúng lúc này từ góc đường có 2 người đàn ông mặc vest chạy tới. Đầu tiên bọn họ nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó cả 2 đồng thời nhìn về phía Mãn Tình.
Họ biết Lâm Hạo, nhưng cô gái đột nhiên xuất hiện này là ai? Từ sự dao động hồn lực của cô ấy có thể nhận ra cô ấy là người gϊếŧ con ma vật vừa rồi.
"Xin chào, tôi là Trương Minh, nhân viên của cục giám sát hồn sư thành phố S, xin hỏi cô là ai vậy?"
Xong rồi, cục giám sát hồn sư cũng tới, một lần sơ sẩy đã lộ hết cả ra rồi.
___
Nửa tiếng sau, trong phòng khách biệt thự ven hồ.
Mãn Tình co ro trên sô pha như một đứa trẻ làm sai chuyện.
"Chị, chị thức tỉnh lúc nào vậy?" Lâm Hạo tuy còn nhỏ nhưng rất có khí thế, cậu nhìn chằm chằm Mãn Tình với vẻ mặt ủ rũ rúc trên sô pha.
"Mới... cách đây không lâu" Mãn Tình đáp với vẻ mặt áy náy.
"Thời gian cụ thể"
"Khi... khi em quay lại lần trước"
"Vậy tại sao chị không nói cho bọn em biết" Lâm Hạo cả người tức giận khi biết cô thức tỉnh ngay lúc họ trở về.
"Lúc đó chị không biết chuyện gì xảy ra, biết nói thế nào đây. Hơn nữa, chị cũng không biết mọi người là hồn sư". Đúng vậy, chẳng phải bọn họ cũng có bí mật không nói cho cô biết sao, cô chột dạ cái gì, nghĩ đến điểm này, Mãn Tình lập tức ngồi thẳng dậy, cảm thấy mình tự tin lên không ít.
"Bọn em..." Lâm Hạo nghẹn một bụng, không nói được gì.
Đúng vậy, Mãn Tình căn bản không biết cả nhà họ đều là hồn sư, hơn nữa quan trọng nhất là lần trước khi cả nhà họ trở về từ Linh Ma Giới thì Mãn Tình thức tỉnh, vậy mà cả nhà nhiều người như vậy đều không ai phát hiện. Nghĩ đến đây, Lâm Hạo không khỏi tự oán trách chính mình.
"Được rồi, đừng tức giận, chúng ta đừng nói chuyện này nữa" Mãn Tình cố ý lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, sao bây giờ em lại quay về? Không phải mỗi năm chỉ có thể trở về 1 lần thôi sao?"
"Em..." Mặt Lâm Hạo hiện ra vẻ mất tự nhiên "Em xin nghỉ trở về".
"Xin nghỉ? Dì Thanh có biết không?" Mãn Tình hỏi, cô biết dì Thanh rất để ý đến việc học của Lâm Hạo và Lâm Nguyệt. Hơn nữa từ Linh Ma Giới về Trái Đất cũng không dễ dàng, cho nên trước đây mỗi năm bọn họ chỉ trở về 1 lần.
"Biết" Về phần biết trước hay sau khi cậu đi thì Lâm Hạo không nói.
"Sao đột nhiên lại xin nghỉ về đây?" Mãn Tình hỏi lại.
"Dì Triệu nói chị mất tích" Sau một lúc im lặng, Lâm Hạo nhìn Mãn Tình.
"Chị... em trở về là vì chị?" Mãn Tình hiển nhiên không ngờ tới, "Làm sao em biết chị mất tích?"
"Anh Nhạc Minh tìm thấy xe máy Halley của chị ở rừng cây ngoại thành, gần đó còn có một ít thi thể ma vật" Lâm Hạo nói, "Bọn họ đều nói chị bị ma vật nuốt chửng rồi, nhưng em không tin"
"Nên em quay về đây để tìm chị?"
"Dạ" Lâm Hạo gật đầu, "Chị có vòng tay Tịnh Ma do chị hai đưa cho. Những con ma vật bình thường đều sẽ không đến gần chị. Em không tin chị bị ma vật gϊếŧ chết".
Vẻ mặt Lâm Hạo nghiêm túc, kiên định nói, những người xung quanh đều nói Mãn Tình bị ma vật cắn nuốt, nếu không thì sao tìm đâu cũng không thấy, bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Nhưng cậu vẫn không tin, cho dù là sự thật thì cậu cũng muốn quay trở về Trái Đất, chém sạch sẽ toàn bộ những con ma vật đã làm hại chị cậu.
"Tiểu Hạo~~" Mãn Tình gào lên ôm Lâm Hạo.
Lâm Hạo nghi hoặc ngẩng đầu, sau đó thì bị Mãn Tình ôm sát vào trong ngực, cậu còn nghe thấy âm thanh mềm nhũn của chị gái "Chị biết trên đời này em là người quan tâm chị nhất mà".
Mặt Lâm Hạo lập tức đỏ lên, giãy giụa nói: "Chị buông em ra".
"Không buông, để chị ôm một lát" Mãn Tình cảm động rối tinh rối mù, trong lòng đã mềm nhũn. Cô ôm chặt Lâm Hạo sống chết không buông, thật không phí công cô nuôi dưỡng đứa em trai này mà.
Lâm Hạo xấu hổ và giận dữ không thôi, nỗ lực giãy giụa vài lần, vất vả tránh thoát khỏi lồng ngực Mãn Tình.
"Chị, khoảng thời gian vừa rồi chị ở đâu?" Lâm Hạo vẫn chưa quên chuyện chính, nếu chị cậu không bị ma vật cắn nuốt, vậy hơn 20 ngày qua chị đã đi nơi nào.
"Chị cũng không biết" Mãn Tình suy nghĩ rối loạn. Nếu Lâm Hạo trở về vì chuyện cô mất tích thì nhất định cậu sẽ hỏi trong thời gian này cô đi đâu. Chuyện mình đi Linh Ma Giới chắc chắn không thể nói ra, mà cớ khác cô cũng chưa nghĩ ra nên chỉ có thể giả bộ không biết.
"Sao chị lại không biết" Lâm Hạo nghi hoặc nói.
"Việc này kể ra thì rất dài" Mãn Tình định kể lại chuyện xảy ra sau khi cô thức tỉnh nửa thật nửa giả kể lại, "Ngày chị thức tỉnh thì gặp phải một con ma vật".
"Hả?" Lâm Hạo hoảng hồn. Mới vừa thức tỉnh liền gặp ma vật, Lâm Hạo biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào.
"Bình tĩnh, không phải chị không bị gì sao. Ngày đó bỗng có người xuất hiện và cứu chị" Mãn Tình vội vàng nói.
"Người nào?" Lâm Hạo hỏi.
"Chị cũng không biết, anh ấy vẫn chưa nói tên cho chị biết, chỉ nói anh ấy là hồn sư, chị cũng là hồn sư. Lúc đó anh ấy cũng bị thương, muốn chị đưa đến chỗ chị để dưỡng thương một thời gian. Chị liền dẫn về, để anh ta ở biệt thự của chị".
"Chị đi cùng anh ta đến rừng cây ở ngoại ô?" Lâm Hạo rất nhanh hiểu ra. Sau khi Mãn Tình mất tích, nhà họ Lâm đã cho người đi điều tra, hình ảnh cuối cùng của Mãn Tình là cô cùng một chàng trai đi xe máy đến rừng cây ngoại thành. Lúc ấy cậu cũng rất tò mò người này là ai, xem ra đây chính là hồn sư đã cứu chị mình.
"Ừm" Mãn Tình gật đầu, "Ngày đó anh ấy nói thấy ở ngoại thành có ma vật nên bảo chị dẫn qua đó để gϊếŧ ma vật, nên chị liền lái xe chở anh ấy qua. Sau đó... lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị bị ma vật ngộ thương, ngất đi".
Chính mình bị hôn mê, sau đó chuyện gì cô cũng không biết, một cái cớ hoàn hảo, Mãn Tình thầm tự đắc.
"Chị bị thương, ma vật làm chị bị thương? Chị bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?" Lâm Hạo căng thẳng khi nghe tin chị mình bị thương, hỏi liền 4, 5 câu.
"Không sao, không sao. Không phải bây giờ chị rất ổn sao, hôm đó chị chỉ bị ngất xỉu thôi, sau đó không biết gì nữa cả, đến tận hôm nay mới tỉnh lại" Mãn Tình an ủi cậu.
"Người đó thì sao?" Lâm Hạo hỏi.
"Chị tỉnh dậy thì anh ấy liền rời đi. Chị nghĩ mình không có việc gì nên tự mình trở về" Mãn Tình nhớ lại cái cớ mà mình vừa thêu dệt.
"Chị thực sự không sao chứ?" Lâm Hạo bây giờ làm gì có tâm trí quan tâm người đàn ông đó là ai, chỉ quan tâm chị gái mình bị thương thế nào.
"Không