Editor: Yuri Ilukh
Trong quán bán đồ ăn sáng ở ga tàu, Mãn Tình một tay cầm sữa đậu nành, một tay lướt màn hình điện thoại, cô nhìn thoáng qua rồi nói, "Mẹ em đã đổi giờ hẹn thành 2 giờ chiều"
"Mẹ sợ tối qua em không nghỉ ngơi tốt nên muốn để em ngủ thêm một chút" Viêm Khải suy đoán rồi tiếp tục lấy khăn giấy lau chân và cánh của Mika, lúc nãy ăn bánh rán hành Mika gần như lăn lộn cả người trên cái bánh rán.
"Anh đừng dùng khăn giấy lau, toàn là dầu thôi, anh phải dùng khăn ướt" Mãn Tình lấy một bịch khăn ướt từ trong túi rồi ôm Mika trong tay Viêm Khải tỉ mỉ lau sạch sẽ đôi chân của vịt béo nhỏ, "Lông chim không thể lau sạch sẽ được, chờ lúc về nhà thì tắm lại"
"Quạc?!" Mika được lau chân sạch sẽ vui vẻ kêu to một tiếng.
"Em rất quan tâm Mika nha" Viêm Khải nhìn cảnh này thì nhịn không được nói.
"Đương nhiên" Mãn Tình trả lời thản nhiên, sau đó đem sữa đậu nành trong tay đổ ra cái dĩa nhỏ, đẩy đến trước mặt Mika, "Lúc nãy ăn nhiều bánh rán vậy chắc rất ngán, uống chút sữa đậu nành đi, chị có rót vào trong đó một chút hồn lực đó"
"Quạc?!" Đôi mắt Mika lập tức toả sáng.
"Anh cũng muốn uống sữa đậu nành có hồn lực" Viêm Khải nói với vẻ hâm mộ.
"Anh mơ đi"
"Em đừng đối xử phân biệt như vậy chứ, người còn không bằng cả vịt"
"Vl" Cô vừa nghe được gì vậy?! Mãn Tình đang ngậm sữa đậu nành không thể không phun ra: "Khụ, khụ... Anh có biết anh vừa nói gì không?"
"Anh nói gì?" Viêm Khải thấy phản ứng của Mãn Tình thì có chút hoài nghi, vừa rồi anh cũng không nói gì lạ mà/
"Không có gì, không có gì, chỉ là em cảm thấy.... anh mà làm vịt thì nhất định sẽ là một con vịt rất được chào đón, haha..."
Viêm Khải suy tư nhướng mày, chẳng lẽ từ vịt ở Trái Đất có ý nghĩa khác sao?
*Vịt ở đây chỉ trai bao
Sau khi ăn sáng xong thì hai người bắt xe trở về biệt thự.
Lúc 2 người đến thành phố S thì chỉ mới 7 giờ, sau khi ăn sáng thì vẫn chưa tới 8 giờ. Mãn Tình ban đầu định liên hệ với đàn anh Trương Trường Cung để trả căn cước sau đó liền đi đến điểm hẹn. Nhưng bây giờ thời gian hẹn được đổi thành 2 giờ chiều nên 2 người quyết định quay về biệt thự ngủ bù một chút.
Ngủ một giấc tới đầu giờ chiều, Mãn Tình thức dậy, rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài cùng Viêm Khải.
Địa điểm gặp mặt của bố Lâm và Tần Dao là một quán ăn do người quen của Nhạc Bác Sinh mở, nơi này Tần Dao cũng thường xuyên tới, ở đây rất yên tĩnh, riêng tư, tuyệt đối không có paparazzi.
Mãn Tình và Viêm Khải tách ra đi vào, Mãn Tình vào trước, nói tên người đặt thì nhanh chóng được dẫn đến phòng đặt trước. Vì trên đường bị kẹt xe nên Mãn Tình đến muộn một chút, lúc cô đến thì trên bàn ăn đã có 4 người ngồi, lần lượt là bố Lâm, Tần Dao, người đại diện Nhạc Bác Sinh và người hẹn cuộc hẹn này, Cục trưởng Lục.
Trước khi Mãn Tình tới thì mọi người cũng không giao lưu gì nên lúc Mãn Tình đẩy cửa vào thì cả 4 đôi mắt đều nhìn về cô.
Nhạc Bác Sinh gật đầu mỉm cười với Mãn Tình, Tần Dao ngồi bên cạnh cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy con gái nhưng khi thấy cô thì hốc mắt vẫn đỏ hoe, vẻ mặt kích động không thua gì lúc gặp mặt ngày hôm qua.
"Sao bây giờ mới tới?" Bố Lâm không có nhiều cảm xúc như người kia, chỉ lộ ra vẻ mặt không vui khi thấy Mãn Tình đến trễ.
Hả?! Tần Dao thấy Lâm Sùng Nghiệp đối xử với Mãn Tình thế này thì lập tức nhăn mặt, nước mắt trên hốc mắt còn chưa rút về đã đổi sắc mặt, nhìn bố Lâm với ánh mắt hình viên đạn.
Tuy đã không gặp nhiều năm nhưng đối với ánh mắt hình viên đạn của Tần Dao Lâm Sùng Nghiệp vẫn có thể cảm nhận được theo bản năng, cơ thể lập tức cứng ngắc, giả vờ uống trà để tránh đi.
"Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe" Mãn Tình lập tức xin lỗi.
"Không sao, không sao, con ăn cơm trưa chưa, ở đây có rất nhiều đồ ăn, con có muốn ăn một chút trước không." Tần Dao vội vàng nói, bà chọn gặp mặt ở đây ngoại trừ vì lý do an toàn còn có một lý do khác là lo lắng Mãn Tình mới tỉnh ngủ chưa kịp ăn cơm. Cho nên trước khi tới bà đã gọi trước một bàn đồ ăn lớn.
"Hmmm..." Mãn Tình nhìn Tần Dao, lộ ra vẻ mặt chờ mong, trong mắt bố Lâm và cục trưởng Lục đây mới là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thôi.
"Không ăn cơm, nói chuyện xong chúng tôi sẽ lập tức rời đi" Lâm Sùng Nghiệp nói với Tần Dao nhưng tầm mắt lại hướng về phía Nhạc Bác Sinh bên cạnh Tần Dao.
Tần Bác sinh có thể tồn tại đến bây giờ thì cũng đã luyện được công phu nhìn mặt đoán ý, lập tức đứng lên nói: "Vậy mọi người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi"
Câu cuối cùng là nói với Tần Dao bên cạnh.
Nhạc Bác Sinh rời đi, cục trưởng Lục đương nhiên cũng không ở lại, ông đi theo Nhạc Bác Sinh ra khỏi phòng, trong lúc nhất thời, cả phòng to bự với bàn thức ăn đầy ụ chỉ còn lại một nhà ba người của Mãn Tình. Phải nói là 2 nhà 3 người mới đúng.
"Đây là Mãn Tình, Mãn Tình, đây là mẹ con, Mãn Hân Dao" Bố Lâm giới thiệu qua loa.
"Tình Tình, ta là mẹ con" Tần Dao nhìn Mãn Tình với vẻ mặt muốn đến gần nhưng không dám, diễn vô cùng nhuần nhuyễn cảnh người mẹ lần đầu tiên gặp con gái mình.
"Con... con nhận ra mẹ, con đã xem qua phim do mẹ đóng" Mãn Tình giả vờ hồi hộp.
Đột nhiên bố Lâm thấy sống lưng mình lạnh toát mà không biết lý do, mới ngồi lên cái ghế này có 10 phút mà ông đã cảm nhận được sự lạnh căm này tận mấy lần. Chẳng lẽ do cửa sổ chưa đóng kín, bố Lâm nhìn về phía cửa sổ nhưng vừa ngẩng đầu liền gặp được đôi mắt lạnh lùng của vợ cũ mình.
"Khụ, lần này tôi tới tìm bà để hỏi một chút chuyện của con gái" bố Lâm muốn đánh nhanh thắng nhanh, hỏi xong thì nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
"Chuyện gì?" Tần Dao lạnh lùng hỏi Lâm Sùng Nghiệp.
Người phụ nữ này lúc gọi điện cho ông để hỏi về tin tức của Mãn Tình thì cũng không phải ngữ khí này. Quả nhiên có được rồi thì sẽ không quý trọng nữa, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
"Tôi muốn hỏi, lúc trước vì Mãn Tình thức tỉnh hồn lực nên bà mới đưa con bé về nhà họ Lâm phải không?" bố Lâm hỏi.
"Hỏi thừa, nếu không phải vì Tình Tình thức tỉnh hồn lực thì tôi có thể đưa con bé về cho ông sao?" Tần Dao khinh bỉ nói.
"Vậy sao lúc đó bà không nói" bố Lâm bỗng nhiên kích động, nếu biết Mãn Tình đã thức tỉnh từ lâu thì ông đã không để Mãn Tình ở lại Trái Đất một mình.
"Chính ông là hồn sư mà không nhìn ra sao?" Bà là một người bình thường mà còn nhận ra Mãn Tình, vậy mà Lâm Sùng Nghiệp là một hồn sư chính tông lại không phát hiện ra.
"Hồn hạch Mãn Tình bị phong ấn, lúc bà đưa con bé về nhà họ Lâm thì trên người nó không hề có chút dao động hồn lực nào"
"Hả?!" Lần này đến phiên Tần Dao ngạc nhiên.
Mãn Tình ngồi bên cạnh nhìn bố mẹ tranh luận thì không thể không bội phục khả năng diễn xuất của mẹ mình, không hổ là diễn viên phái thực lực, dù đã biết tất cả sự thật nhưng nhìn kỹ thuật diễn của bà Mãn Tình cũng cảm thấy có chút hoang mang.
"Lần này tôi tới tìm bà là muốn hỏi một chút, lúc trước khi Mãn Tình thức tỉnh có gặp phải chuyện gì kỳ quái không. Nếu có thể tìm được nguyên nhân thì có lẽ sẽ giải trừ được phong ấn trong người Mãn Tình, để con bé biến thành hồn sư cấp cao" bố Lâm nói.
"Sao Tình Tình lại bị phong ấn, con bé..." Tần Dao sốt ruột nhìn về phía Mãn Tình, "Tình Tình, con có bị gì không"
"Con không sao" Mãn Tình lắc đầu.
"Con bé không sao nhưng Linh Ma Giới sắp xếp địa vị theo thực lực, nên nếu muốn tốt cho con bé thì phải nghĩ kỹ lại xem, lúc con bé thức tỉnh có gặp phải chuyện gì kỳ lạ không." bố Lâm lại hỏi lại lần nữa.
Tần Dao lập tức nhớ lại, suy tư tại chỗ một lúc rồi mất mát lắc đầu: "Không có, không có chuyện gì khác thường cả. Lúc Tình Tình thức tỉnh thì tôi sợ ma vật sẽ hại con bé nên vừa thức tỉnh liền bảo Bác Sinh đưa con bé về nhà họ Lâm. Nếu cứ phải tìm chuyện gì khác thường thì lúc con bé thức tỉnh có bị ốm nặng một lần, sau khi tỉnh lại thì có chút khác lạ. Tôi cứ tưởng rằng đó là vì Tình Tình thức tỉnh mà không có hồn sư bảo vệ nên mới vậy. Chẳng lẽ vì vậy nên con bé mới bị phong ấn?"
"Chắc là không. Bà nghĩ lại đi, tại sao Mãn Tình lại bị bệnh, trước khi bị bệnh có gì lạ thường không? Cẩn thận nghĩ lại xem" Lúc hồn sư thức tỉnh mà có hồn sư bảo vệ thì sẽ tốt hơn, nhưng không có thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên Mãn Tình bị bệnh và chuyện thức tỉnh không hề có quan hệ gì.
"Không có, không có gì khác thường cả" Tần Dao khẳng định, "Lúc đó tôi dẫn Mãn Tình đi ăn sinh nhật, con bé