Editor: Yuri Ilukh
Vì để có nhiều thời gian ở bên cạnh Mãn Tình, Tần Dao đã từ chối mọi công việc trong mấy ngày nay. Là một ngôi sao điện ảnh tên tuổi, hầu như tất cả các công việc đã được sắp xếp từ vài tháng trước, thậm chí là nửa năm, vậy mà lại bất ngờ thông báo huỷ bỏ công việc thì đối với những người làm chung với Tần Dao là một việc vô cùng rắc rối. Nhưng vì Mãn Tình thì chuyện gì Tần Dao cũng bỏ được.
May là Tần Dao có một người đại diện tài giỏi, luôn chịu thương chịu khó bảo vệ nghệ sỹ của mình. Chỉ trong một buổi tối Nhạc Bác Sinh đã dùng quan hệ của mình sắp xếp cho Tần Dao một tuần nghỉ ngơi. Nhưng đáng tiếc một tuần này không hề được dùng tới, vì ngày hôm sau Mãn Tình đã phải quay về Linh Ma Giới rồi.
Chuyện này đương nhiên Tần Dao không muốn, nhưng bà cũng đã ở nhà họ Lâm hơn 1 năm, cũng biết rõ quy định của Linh Ma Giới. Hơn nữa, Mãn Tình không nói nhưng bà cũng phát hiện được vài manh mối từ việc giấu diếm phong ấn. Ở Linh Ma Giới địa vị xã hội được phân chia theo cấp bậc của hồn sư, vậy mà Mãn Tình lại tình nguyện để thực lực của mình luôn dừng ở mức thấp nhất chứ không giải trừ phong ấn, chứng tỏ chuyện phong ấn này rất phức tạp.
Tần Dao không phải hồn sư, cũng chưa bao giờ tới Linh Ma Giới, bà có nghĩ cũng không biết được phong ấn này có ý nghĩa gì. Nhưng bà tin rằng Lâm Sùng Nghiệp tuy có chút gia trưởng, EQ hơi thấp một chút nhưng ông vẫn sẽ bảo vệ con gái của mình. Nhà họ Lâm là nơi duy nhất mà Mãn Tình có thể dựa vào ở Linh Ma Giới, vậy mà Mãn Tình lại muốn giấu giếm sự việc về phong ấn với Lâm Sùng Nghiệp, sao lại như vậy?
Tần Dao rất lo lắng, cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng bà cũng biết mình căn bản không giúp được gì. Giống như trước kia khi bà và Lâm Sùng Nghiệp ở bên nhau, bất kể ngày thường 2 người thân mật thế nào thì bà đều không thể vào được thế giới của chồng mình.
Loại cảm giác bất lực này lại đến với bà lần nữa.
"Mẹ, con đi đây, lần sau trở về con lại tới thăm mẹ" Mãn Tình từ biệt Tần Dao tại bãi đỗ xe của tiệm cơm, Nhạc Bác Sinh đã chuẩn bị xe đưa cô về nhà từ sớm.
"Bác gái, tạm biệt" Viêm Khải cũng từ biệt Tần Dao.
"Tạm biệt" Tần Dao nhìn 2 người lần lượt ngồi vào xe, chờ đến khi Viêm Khải chuẩn bị đóng cửa xe lại thì đột nhiên gọi: "Viêm Khải"
"Dạ?" Viêm Khải dừng động tác đóng cửa.
"Hiện tại cháu là cấp mấy?" Tần Dao không đầu không đuôi hỏi.
Viêm Khải hơi giật mình, đến khi ý thức được Tần Dao hỏi gì thì mới nhìn lướt qua Nhạc Bác Sinh bên cạnh Tần Dao. Nhưng nghĩ lại cũng thấy anh quá mức cẩn thận, người không biết sự tồn tại của Linh Ma Giới thì sẽ không hiểu Tần Dao đang hỏi gì.
"Cháu đại khái... xem như là mãn cấp" Viêm Khải cười nói.
Hồn sư mãn cấp? Bà nhớ rõ lúc mới quen Lâm Sùng Nghiệp thì ông ta cũng tầm tuổi của Viêm Khải, nhưng lúc ấy ông ta mới chỉ là Chiến Hồn sư cấp 9, cũng được coi là một thiên tài hiếm có. Vậy mà Viêm Khải trẻ tuổi vậy đã là hồn sư mãn cấp, chẳng phải là thiên tài trong thiên tài sao?
"Vậy Tình Tình nhờ cháu chăm sóc nhé" Tần Dao nhờ vả.
"Bác gái yên tâm" Viêm Khải hiểu được ý trong lời nói của Tần Dao, thật ra không cần bà dặn dò thì Viêm Khải cũng sẽ bảo vệ Mãn Tình thật tốt. Chỉ là chuyện bảo vệ này cũng chỉ có thể diễn ra trong một năm nữa mà thôi.
"Yên tâm cái gì, bình thường toàn là em chăm sóc anh mà" Mãn Tình phản bác.
"Đúng vậy, đúng vậy, làm phiền cô Mãn Tình quan tâm chăm sóc tôi nhiều rồi"
"Em quan tâm anh còn ít à"
Hai người nhẹ nhàng tự nhiên giận dỗi nhau, sau đó xe khởi động đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Tần Dao đứng bất động, lưu luyến không rời nhìn về phương hướng chiếc xe rời đi, nhưng vừa rồi Viêm Khải đã hứa với bà nên nỗi bất an trong lòng bà cũng vơi đi rất nhiều. Bà đã ở trong giới giải trí phức tạp này hơn nửa đời người, ánh mắt nhìn người vẫn luôn rất chuẩn. Viêm Khải thích Mãn Tình, chuyện này chỉ cần liếc mắt là bà có thể nhìn ra.
"Chúng ta đi vào thôi" Nhạc Bác Sinh thấy Tần Dao đứng im thì lên tiếng nói, "Dự báo thời tiết nói lát nữa sẽ có tuyết rơi"
"Có tuyết hả, vậy chúng ta đứng đây ngắm tuyết đi" Tần Dao thuận thế nói.
"Em thật là muốn gì thì nói đó, muốn ngắm tuyết thì phải mặc nhiều quần áo vào nếu không sẽ cảm lạnh." Nhạc Bác Sinh nói, không tiếp tục thuyết phục Tần Dao mà tự mình về phòng lấy áo khoác và mũ len ra.
Đi tới đi lui mất khoảng chừng hơn 3 phút, vậy mà lúc ông đi ra Tần Dao vẫn đứng nguyên ở vị trí lúc nãy, không hề có chút thay đổi. Mới gặp mặt đã phải rời đi, chắc chắn sẽ rất lưu luyến.
Nhạc Bác Sinh âm thầm thở dài, mở áo ra khoác lên người Tần Dao, lên tiếng, "Anh đã xin cho em nghỉ một tuần, nếu em vẫn lưu luyến con gái thì theo con bé đi nước ngoài đi. Nếu một tuần không đủ thì anh sẽ nghĩ cách xin thêm 1 tuần nữa cho em"
Nhạc Bác Sinh không biết chuyện về Linh Ma Giới, ông chỉ nghĩ là ngày mai Mãn Tình sẽ ra nước ngoài tiếp tục đi học, mà trường học của con bé lại vô cùng nghiêm khắc, không dễ dàng xin nghỉ.
"Không được, con bé có cuộc sống của nó" Tần Dao lắc đầu.
"Yên tâm đi, anh thấy Viêm Khải là người không tồi" Nhạc Bác Sinh biết Tần Dao lo lắng chuyện gì.
"Cả anh cũng nói vậy thì em yên tâm rồi" Tần Dao kéo kéo chiếc áo Nhạc Bác Sinh vừa khoác lên người bà, "Lúc Mãn Tình rời khỏi em thì con bé mới có 5 tuổi, vẫn luôn thích chơi trò gia đình, không nghĩ lần nữa gặp mặt đã có cả bạn trai rồi"
"Có người thay em chăm sóc con bé thì em nên yên tâm mới đúng" Nhạc Bác Sinh an ủi.
"Đúng vậy" Tần Dao ngửa đầu cười, "Nếu kỳ nghỉ không dùng làm gì thì chúng ta đi Hokkaido đi, đi ngâm suối nước nóng ngắm tuyết"
"... Được" Kinh hỉ thình lình xảy ra làm người đại diện luôn trầm ổn bỗng nhiên có chút ngốc.
___
Lúc Mãn Tình trở về biệt thự thì đã gần 1 giờ sáng, ở Trái Đất 2 ngày, cô bôn ba qua lại với Viêm Khải, cả tinh thần và thể lực đều tiêu hao quá độ, cho dù ban ngày có ngủ bù một chút, nhưng lúc này Mãn Tình vẫn mệt mỏi rã rời.
Tắm xong Mãn Tình đi đến phòng bếp rót ly nước để uống trước khi đi ngủ. Sáng mai còn phải đến cục giám sát hồn sư, sau khi về Linh Ma Giới còn phải tìm cách tránh An đại sư hoặc những người khác dùng hồn lực kiểm tra cơ thể. Haizz, nghĩ tới liền thấy vô cùng mệt mỏi.
Lúc này Viêm Khải mặc áo tắm dài bỗng nhiên đi từ phòng khách tới.
"Anh định nghiên cứu trận bàn hả?" Mãn Tình nhìn trận bàn trong tay Viêm Khải, Viêm Khải là Chiến Hồn sư, thể lực tốt hơn cô rất nhiều nên bây giờ trạng thái tinh thần của anh không tệ lắm.
"Không phải, là anh muốn đưa cho em"
"Cho em?" Mãn Tình ngạc nhiên nói, "Không phải anh muốn mang về Linh Ma Giới cho bố anh sao?"
"Bản thân trận bàn có chứa hồn lực vô cùng lớn, 600 năm qua lại vô số lần chứa ma hạch cho nên bên trong cũng chứa rất nhiều ma khí. 2 thứ sức mạnh này bất kể là loại nào xuyên qua kết giới không gian đều làm nó rung chuyển. Giới môn tạm thời do anh mở không đủ ổn định nên em mang qua Giới môn do hồn điện mở sẽ an toàn hơn một chút" Viêm Khải giải thích.
"Thứ này về sau rất có thể sẽ trở thành hung khí để đối phó với em, vậy mà anh lại bảo em đem về Linh Ma Giới giúp anh? Để em nói cho anh nghe, có thể bảo mẹ đưa thứ này cho anh đã là giới hạn cho phép của lương tâm em rồi" Nếu ma vật cấp vàng thức tỉnh, vậy trận bàn chính là pháp bảo cứu thế, thứ này rất có thể sẽ thành đồ đối phó với cô đầu tiên, Mãn Tình không có chút cảm tình nào với nó.
"Nếu anh mang về, kết giới không gian rung chuyển..."
"Thì thế nào... chẳng lẽ kết giới không gian sẽ sụp xuống?" Mãn Tình cười lạnh.
"Sẽ không sụp, nhưng..." Viêm Khải dừng một lát mới nói tiếp, "Có thể bố anh sẽ phát hiện. Có lẽ thân phận của em đến lúc đó cũng không thể giấu được."
Uy hiếp, đây là uy hiếp trần trụi.
"Anh không sợ em nhịn không được vứt trận bàn ở khe hở của kết giới sao?" Mãn Tình hỏi ngược lại.
"Em sẽ không làm vậy, anh rất tự tin ở điểm này" Viêm Khải chắc chắn nói.
"Tự tin em gái anh!!!" Mãn Tình giật lấy đồ trên tay Viêm Khải, phồng má lên rồi chạy lên lầu, bước chân dẫm mạnh xuống như muốn dẫm nát cả cái thang.
Mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Viêm Khải cười lắc đầu, ánh mắt dịu dàng đến chính anh cũng không phát hiện. Nếu Mãn Tình thật sự ném trận bàn vào khe hở ở kết giới thì Viêm Khải sẽ không cho cô biết sự tồn tại của trận bàn, sâu xa hơn thì có lẽ lúc phát hiện trong cơ thể Mãn Tình có phong ấn ma hạch thì anh đã đi mật báo cho gia tộc rồi. Bởi vì tin tưởng nên anh mới tự mình đến Trái Đất lấy trận bàn.
___
Sau khi Mãn Tình về phòng ngủ thì trong lòng vẫn có chút dỗi hờn, cô cảm thấy mình đã bị VIêm Khải 'ăn' gắt gao, càng nghĩ càng không cam lòng. Mãn Tình buồn bực cầm hộp đựng trận bàn trên tay ném lên giường.
"Quạc?!" Mika đang nằm nghỉ ngơi trên giường bị một cái hộp 'vật thể lạ' bay tới làm cho hoảng sợ.
Mãn Tình cuống quít quay đầu lại, cô còn tưởng rằng chính mình dẫm trúng Mika, lập tức đau lòng hỏi: "Mika, em không sao chứ, chị dẫm trúng em hả"
"Quạc?" Mika lắc lắc đầu, sau đó dùng chân chỉ chỉ cái hộp