Editor: Yuri Ilukh
Sâu trong rừng rậm ma thú, tộc địa nhà Bạch Phương.
Một bé gái chừng 11 - 12 tuổi vội vàng chạy trong rừng, theo sau còn có một con hồn thú phượng hoàng ngũ sắc, một người một thú chạy đến một căn nhà gỗ nhỏ trong núi mới dừng lại.
Căn nhà gỗ nhỏ bị một kết giới thật lớn bao lại, cô bé không vào trong được, chỉ có thể đứng bên ngoài kết giới lớn tiếng gọi.
"Anh ơi, anh ơi"
Cánh cửa mỏng manh mở ra theo tiếng gọi, Viêm Khải bước ra khỏi căn nhà gỗ, khuôn mặt khi nhìn thấy cô bé thì tự nhiên lộ ra vẻ cưng chiều: "Kỳ Kỳ, em lại lén tới đây rồi"
"Anh ơi, anh khôi phục thế nào rồi?" Bạch Phương Ngọc Kỳ lo lắng hỏi.
"Đỡ hơn nhiều rồi" Từ lúc ma vật cấp vàng thức tỉnh và lúc hồn hạch của anh bị huỷ đến giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, khoảng thời gian này tuy rằng anh vẫn luôn bị giam lỏng trong căn nhà gỗ nhỏ này nhưng thân thể khôi phục không tồi, hồn lực bây giờ đã đạt tới tình trạng ba năm trước. Chuyện anh bất ngờ sống sót làm cho cả gia tộc nhà Bạch Phương kinh sợ. Nhưng vì ma vật cấp vàng thức tỉnh nên cả nhà Bạch Phương không ai có thời gian để ý đến anh,
"À, anh ơi, chị dâu tới cứu anh" Bạch Phương Ngọc Kỳ bỗng nhiên vui vẻ nói.
"Mãn Tình tới hả?" Viêm Khải lắp lắp kinh hãi.
"Không phải" Bạch Phương Ngọc Kỳ lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, "Chị dâu trực tiếp đi nói chuyện với điện chủ hồn điện, công khai đòi người từ hồn điện, bây giờ điện chủ hồn điện đã tới tìm bố rồi"
"Mãn Tình hẹn nói chuyện với điện chủ hồn điện?" Viêm Khải bất ngờ, cô gái này vậy mà dám hẹn người cao nhất ở Linh Ma Giới ra nói chuyện, thật là có tiền đồ.
"Dạ, còn nữa, chị dâu còn là đại hồn sư mãn cấp, sao lần trước em tới lại không phát hiện"
Mãn Tình là đại hồn sư mãn cấp? Viêm Khải nhíu mày, sau khi phong ấn giải trừ Mãn Tình vậy mà trực tiếp lên đến hồn sư mãn cấp sao? Viêm Khải cũng đoán được chuyện hồn lực sẽ lớn mạnh sau khi phong ấn giải trừ, nhưng cũng không ngờ có thể lên tới mãn cấp. Xem ra, chuyện trước đây cơ thể Mãn Tình phong ấn ma hạch không thể giấu được rồi.
"Anh ơi, sao em thấy anh không vui vậy?" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy bộ dáng bối rối của anh trai thì lên tiếng hỏi.
"Kỳ Kỳ, lại tới đây mật báo sao?" Một người đàn ông trung niên bỗng nhiên đi ra từ sau lưng Bạch Phương Ngọc Kỳ.
"Chú ba" Bạch Phương Ngọc Kỳ chột dạ thè lưỡi khi thấy có người tới, người này là chú ba của cô, Bạch Phương Kinh.
Bạch Phương Kinh cười ha hả hai tiếng, không định trách cứ gì Bạch Phương Ngọc Kỳ, ông đi đến kết giới rồi nâng tay giải trừ kết giới đang bao quanh Viêm Khải.
"Chú ba, là bố muốn tìm cháu sao?" Viêm Khải đã mơ hồ đoán được.
"Xem ra cháu hẳn cũng biết bố cháu tìm cháu vì chuyện gì" Bạch Phương Kinh hỏi ngược lại.
"Cũng đoán được sơ sơ" Viêm Khải cười khổ, điện chủ Dụ tới đây thì còn có thể vì chuyện gì.
"Hoạ cháu gây ra không nhỏ nên cơn giận của bố cháu cũng không nhỏ đâu" Bạch Phương Kinh nhắc nhở.
"Vậy chú phải đến khuyên nhủ bố cháu, chứ tai hoạ của cháu chắc vẫn còn nữa đó"
"Cháu còn muốn làm gì sao?" Bạch Phương Kinh nghiêm túc hỏi.
"Dù sao thì bố cũng sẽ không vui vẻ được" Vẻ mặt Viêm Khải đầy bất đắc dĩ, anh có thể đoán được kết quả của mình và bố vào một lát nữa.
Bạch Phương Kinh đi cùng Viêm Khải về phía phòng tiếp khách.
Sau khi Viêm Khải đi theo Bạch Phương Kinh vào phòng thì điện chủ hồn điện, Dụ Thu Minh, liền đánh giá anh với sắc mặt phức tạp, mà bố anh Bạch Phương Trọng vẫn luôn đen mặt ngồi ở vị trí chủ trì.
"Bố, điện chủ Dụ" Viêm Khải chắp tay chào điện chủ Dụ Thu Minh.
Bạch Phương Trọng không có phản ứng gì với Viêm Khải, nhưng Dụ Thu Minh lại cực kỳ hứng thú với Viêm Khải.
"Cậu là ông chủ còn lại của tiệm thuốc Quý tộc sao?" Dụ Thu Minh xác nhận.
"Đúng vậy" Từ khi Viêm Khải nghe nói Mãn Tình đã trực tiếp ngả bài với hồn điện thì liền biết thân phận ông chủ của tiệm thuốc Quý tộc đã không thể giấu được nữa, nên rất sảng khoái thừa nhận.
"Người hợp tác với nhà họ Nhạc ở Thuỵ Thành tạo ra xe buýt công cộng riêng cho người thường dùng là cậu?"
"Đúng vậy"
"Người mà hồn điện hẹn mãi vẫn không được cũng là cậu?"
"Đúng vậy" Viêm Khải lập tức xin lỗi, "Chuyện này mong điện chủ Dụ không để ý, hồn điện đã hẹn gặp vài lần nhưng tôi trốn tránh không gặp cũng do có nỗi khổ riêng"
"Chuyện này tạm thời không đề cập nữa, bây giờ tôi hy vọng cậu có thể thay mặt tiệm thuốc Quý tộc hợp tác tốt với hồn điện, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt" Dụ Thu Minh xua tay nói. Chuyện tiệm thuốc Quý tộc trước đây cũng làm ông đau đầu nhưng những chuyện này so với sự tồn vong của Linh Ma Giới cũng không là gì.
"Chuyện này là đương nhiên" Viêm Khải lập tức đáp ứng, "Sau khi quay lại tôi sẽ thương lượng với Mãn Tình"
"Choang!" Một tách nước trà đầy bỗng nhiên bay đến, vô cùng chính xác dừng ở chân Viêm Khải.
Viêm Khải mỉm môi nhìn ống quần bị nước làm ướt, quay người nhìn về bố mình, đã bắt đầu hỏi tội rồi sao?
"Bố hỏi anh, thứ phong ấn cơ thể Mãn Tình có phải là ma hạch của ma vật cấp vàng không?" Bạch Phương Trọng chất vấn.
Viêm Khải bỗng nhiên lại có một hồn sư khế ước, nên Bạch Phương Trọng rất tò mò, sau khi nghe Dụ Thu Minh giới thiệu đơn giản thì ông lập tức phát hiện ra điều không thích hợp. Một hồn sư đến tận 20 tuổi mới thức tỉnh, mới từ Trái Đất đến Linh Ma Giới không lâu, hồn hạch lại bị phong ấn, sau khi phong ấn giải trừ lại có thể tiến lên hồn giai mãn cấp trong thời gian ngắn, hơn nữa vừa đúng thời gian ma vật cấp vàng thức tỉnh. Nếu ông còn không liên hệ được đến việc phong ấn ma hạch ma vật cấp vàng thì cũng uổng công ông lăn lộn bao nhiêu năm nay.
"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu thừa nhận.
"Quả nhiên biết" Suy đoán được chứng thực thì Bạch Phương Trọng thất vọng đến cực điểm, tức giận đập một quyền vào trên tay vịn của ghế dựa. Khi trận bàn bị mất vào 15 năm trước, ma hạch không biết rơi đi đâu thì nhà Bạch Phương vẫn luôn kiên trì tìm kiếm ma hạch, nhưng họ cũng đồng thời làm tốt công tác chuẩn bị cho tình huống phong ấn bị giải trừ. Chỉ là ông trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới con trai mình tìm được vật dẫn của ma hạch mà lại không thông báo cho nhà Bạch Phương. Lại tuỳ để để cho phong ấn bị giải trừ.
Đối mặt với lửa giận của Bạch Phương Trọng thì Viêm Khải cũng không giải thích gì, lúc trước khi anh quyết định giấu diếm chuyện này thì cũng biết bố mình nhất định sẽ tức giận. Anh chỉ không nghĩ tới mình phải đối mặt với lửa giận của bố mà thôi.
"Vậy sao con giấu không báo? Còn lập khế ước cùng đối phương? Chẳng lẽ vì muốn chữa khỏi hồn hạch ma hoá của con? Con lại tham sống sợ chết đến thế?" Ma vật cấp vàng thức tỉnh, hồn hạch ma hoá của Viêm Khải bất ngờ được tinh lọc, bây giờ lại xác định được hồn sư khế ước của Viêm Khải là vật dẫn của ma hạch. Viêm Khải là hồn sư thiên tài bậc nhất trong mấy trăm năm qua của nhà Bạch Phương, anh biết rõ sức mạnh của hồn hạch tự bạo có thể đánh sâu vào trong phong ấn vậy mà cố tình không giải trừ khế ước khi ông huỷ bỏ hồn hạch của anh. Bạch Phương Trọng không dám tin người con do chính mình dạy dỗ lại làm ra chuyện này, nhưng mọi chuyện trước mắt đều đã rõ ràng.
"Anh Bạch Phương, em nghĩ Viêm Khải không đến mức đó đâu, chắc là thằng bé không nghĩ ma vật cấp vàng sẽ thức tỉnh" Dụ Thu Minh khuyên bảo. Hiện giờ ma vật cấp vàng thức tỉnh, bất kể chuyện Viêm Khải là hồn sư mãn cấp hay chuyện tiệm thuốc Quý tộc có thể chữa khỏi cho Dị Hồn sư, cả 2 điều Linh Ma Giới đều không thể để mất. Nếu chủ nhà Bạch Phương kích động làm ra chuyện gì thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Con biết, một năm trước con đã biết là ma vật cấp vàng sẽ sớm thức tỉnh" Viêm Khải cũng không hiểu được tấm lòng của điện chủ Dụ.
"Con... quả nhiên..." Lời nói đã không thể biểu đạt được hết sự phẫn nộ của Bạch Phương Trọng nữa, ông triệu hoán hồn võ, định chém về phía Viêm Khải.
"Bạch Phương huynh"
"Anh cả"
Điện chủ Dụ và Bạch Phương Kinh lập tức ngăn cản, vất vả lắm mới ngăn được cơn thịnh bộ của Bạch Phương Trọng.
"Viêm Khải, còn không mau nhận sai" Bạch Phương Kinh liều mạng ra hiệu với Viêm Khải.
"Bố, cho dù bây giờ ma vật cấp vàng không thức tỉnh thì chúng ta còn kéo dài được