Editor: Yuri Ilukh
Phía sau tiệm thuốc Quý tộc ở Tinh thành, Mãn Tình đang luyện cung. Một cây cung dài màu đen toả ra luồng hồn lực mạnh mẽ đang bị Mãn Tình kéo căng, sau đó một luồng sức mạnh màu vàng chậm rãi đổ xuống ngón tay cô, hoá thành một mũi tên nhọn, dừng ở thân cung. Mắt Mãn Tình nhìn thẳng về trước, buông ngón tay ra, mũi tên nhọn màu vàng phóng nhanh về phía tấm bia, khi mũi tên chuẩn bị cắm vào hồng tâm của tấm bia thì một thân hình màu vàng bỗng nhiên bay tới, chặn mũi tên nhọn lại.
"Mika!" Mãn Tình bị doạ suýt cầm không nổi cung, tức hộc máu quát, "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được chặn mũi tên. Sớm muộn gì chị cũng bị em hù chết".
Tuy mũi tên được huyễn hoá từ hồn lực, mà thức ăn của Mika lại là hồn lực nên mũi tên mà Mãn Tình bắn ra chẳng những không gây tổn thương cho Mika mà còn có thể tăng cường sức mạnh cho nó. Nhưng trong tiềm thức Mãn Tình cung tên là binh khí đả thương người khác, lần đầu Mika chạy tới làm bia chắn đã doạ Mãn Tình suýt chút thì ngất xỉu. Sau đó cô đã dạy dỗ Mika rất nhiều lần nhưng không biết sao Mika không hề sợ, giống như nó rất thích hồn lực chủ động tìm đến nó nên lại càng hăng hái đi làm bia.
"Quạc~~" Mika thoải mái rung rung lông chim, Mika chẳng những không nghe lời tránh ra mà còn tung cánh che kín mít tấm bia sau lưng. Tư thế đó, vẻ mặt đó, nếu Mika có thể nói thì nhất định nó sẽ nói: Tới bắn em đi, em sẽ làm bia cho chị tập bắn.
Cái đồ máu M, khoé mắt Mãn Tình run rẩy, lúc cô đang định hôm nào phải sửa cái tật xấu này của Mika thì bỗng tiếng Trần Nhất Bằng truyền đến từ phía sau.
"Chị Mãn Tình, có người tìm chị"
Có người tìm cô? Bây giờ còn có ai dám tới tìm cô sao, đến cả bố cô còn không cho người nhà họ Lâm đến gần tiệm thuốc Quý tộc, sợ bị hồn điện nghi ngờ. Lúc này mà còn có ai dám tìm cô chứ? Mãn Tình nghi hoặc quay người.
"Tiểu Thông, tiểu mập mạp, sao các em lại tới đây?" Thì ra là 2 đứa nhỏ này, Mãn Tình có chút vui vẻ bước tới.
"Chị Mãn Tình" Hai đứa nhỏ đi đến trước mặt Mãn Tình thì cúi đầu xuống không dám nhìn tới Mãn Tình, phảng phất như vẻ mặt đã làm chuyện sai trái.
Mãn Tình giật mình, có chuyện gì sao? Cô nhìn thoáng qua Trần Nhất Bằng ý bảo cậu ấy rời đi, sau đó cô mới ngồi xuống nhỏ giọng hỏi hai đứa nhỏ: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Chị Mãn Tình, xin lỗi chị" Diêm Thông áy náy nói, "Bọn em làm mất máy tính bảng của chị rồi".
"Mất máy tính bảng?" Mãn Tình lặp lại theo bản năng.
"Rất xin lỗi, đều do em không tốt, tối qua em không coi kỹ nên mới làm mất" Tiểu mập mạp cho rằng Mãn Tình tức giận nên bị doạ sắp khóc. Tối qua, bọn họ cũng xem phim như thường lệ ở bên hồ, sau khi xem xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiểu mập mạp sau khi nhặt rác trên đất xong quay lại thì phát hiện máy tính bảng được cậu đặt ở chỗ ngồi của mình đã không thấy đâu nữa.
"Không liên quan đến tiểu mập mạp, tại em không bảo quản tốt" Diêm Thông vội vàng ôm trách nhiệm lên người mình, sau khi chị Mãn Tình và thầy Viêm rời khỏi Tam môn học viện thì cậu vẫn luôn phụ trách cất giữ máy tính bảng.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ là một cái máy tính bảng mà thôi, không phải chuyện gì lớn" Thấy 2 đứa nhỏ tự trách thành vậy thì Mãn Tình vội vàng lên tiếng trấn an.
"Nhưng... trong đó có rất nhiều phim, còn có rất nhiều hoạt hình chưa coi" Máy tính bảng có thể mua được nhưng phim điện ảnh của Trái Đất ở Linh Ma Giới không có.
"Cái này là chuyện nhỏ thôi, lần sau chị về Trái Đất download lại là được" Mãn Tình không để bụng nói.
"Có... có thể chứ?" Hai đứa nhỏ ngạc nhiên ngẩng đầu, bọn nó cũng hiểu được, đi Trái Đất là một việc rất khó.
"Đương nhiên là được. Nhưng sao máy tính bảng lại mất? Hay là các em để quên ở chỗ nào rồi, đã tìm hết trong trường chưa?" Mãn Tình hỏi tiếp.
"Không phải bọn em để quên mà là bị trộm" Tiểu mập mạp lên tiếng.
"Trộm?" Mãn Tình kinh ngạc nhướng mày, máy tính bảng này vẫn luôn dùng để chiếu phim công khai, trong Tam Môn học viện hẳn là không có ai trộm mới đúng chứ, "Có người ngoài đến trộm sao? Vậy các em có sao không?"
"Không phải người trộm" Tiểu mập mạp nói thêm.
"Không phải người?" Mãn Tình mơ hồ.
"Là một con mèo" Tiểu mập mạp nói.
"Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi, trong trường không có mèo, hơn nữa sao mèo lại muốn trộm máy tính bảng" Diêm Thông lý trí phản bác.
"Đồ rõ ràng đặt ở đó, tại sao mới quay đầu cái đã không thấy tăm hơi. Hơn nữa lúc ấy có vài người thấy có mèo chạy từ bên kia tới" Tiểu mập mạp nói có sách mách có chứng.
"Tớ không biết, dù sao cũng không phải mèo" Diêm Thông kiên quyết khẳng định không phải mèo trộm đồ "Hơn nữa Linh Ma Giới không có mèo, chỉ có ma thú giống mèo, mà ma thú không vào được kết giới"
"Tớ và Vương Tường đều thấy một con mèo lớn, mắt nó có màu xanh lục" Tiểu mập mạp khoa tay múa chân mô tả độ lớn nhỏ của con mèo.
"Vậy sao con mèo đó lại muốn trộm máy tính bảng" Diêm Thông hỏi ngược lại.
"Chuyện này..." Tiểu mập mạp lắp bắp nói, "Chắc là nó cũng muốn xem phim?"
Diêm Thông bày ra vẻ mặt không tin tưởng.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa" Mãn Tình thấy hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ thì vội vàng trấn an, "Tóm lại mất đồ cũng không sao, lần sau chị về Trái Đất sẽ mang thêm nhiều phim tới cho các em là được rồi"
Hai đứa nhỏ vừa nghe vậy thì không tranh luận nữa, lập tức vui vẻ ra mặt.
Thấy thế thì Mãn Tình không nhịn được cười thầm, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, ba câu đã dời được sự chú ý.
"Đúng rồi, chị Mãn Tình ơi, thầy Viêm sẽ trở về sao?" Diêm Thông bỗng nhiên hỏi.
"Ừm, chắc là ngày mai sẽ quay về" Mãn Tình đưa ra đáp án, bởi vì lúc nãy cô đã cảm ứng được sự tồn tại của Viêm Khải, chắc là anh ấy đã rời khỏi kết giới giam giữ bấy lâu nay.
"Tốt quá, tớ đã nói là thầy Viêm sẽ không sao mà" Tiểu mập mạp khoe khoang với Diêm Thông, "Lúc trước cậu còn nói là thầy Viêm sẽ không quay về"
"Đó là do chị Mãn Tình là Tịnh Hồn sư rất lợi hại, còn nghiên cứu ra cách chữa khỏi cho thầy Viêm" Diêm Thông nóng mặt nói, cậu nói thầy Viêm không quay về là khi vừa biết tin thầy Viêm là Dị Hồn sư mãn cấp, mọi người lúc ấy đều cho rằng thầy Viêm không thể cứu được nữa, cậu còn lén đau lòng rất lâu.
"Đúng vậy, chị Mãn Tình cũng rất lợi hại" Tiểu mập mạp hưng phấn nói, "Chúng ta nhanh về nói cho những người khác đi, bọn họ nhất định sẽ rất vui"
"Được"
Nói xong 2 đứa nhỏ vội vàng chạy đi vừa vặn lướt qua Trần Nhất Bằng đang bưng bánh trà tới. "Đi nhanh vậy?" Trần Nhất Bằng kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy" Mãn Tình nhìn điểm tâm trong tay Trần Nhất Bằng nói, "Đưa đến phòng luyện thuốc đi, còn nữa, ngày mai