Editor: SusanBài weibo này của Dư Hoán nhìn qua thì chỉ là ghi lại cuộc sống hằng ngày, nhưng thật chất lại ẩn ý rất rõ ràng, chính là muốn biểu đạt quan hệ giữa mình và Trần Tiểu An rất tốt, khiến cho những anh chị nói năng ngạo mạn này phải câm miệng lại.
Sau khi đăng weibo lên Dư Hoán cũng không đọc những bình luận phía dưới, anh đưa tay xoa tóc Trần Tiểu An: “Những thứ trên mạng không xem cũng được.”
“Được.” Vừa nãy lúc mới thấy những bình luận ác ý này thì không vui là điều chắc chắn, nhưng khi Trần Tiểu An suy nghĩ lại, cậu thấy thật ra mình cũng chả biết mấy người này là ai, cũng không cần phải hao tổn tinh thần vì những nhận xét của họ.
Cậu đẩy cặp lồng về phía Dư Hoán, nói một cách ngượng ngùng, “Sao anh không ăn vậy… Em ăn sắp hết luôn rồi.”
Tay phải Dư Hoán chống lên cằm, anh nhìn Trần Tiểu An rồi mỉm cười nói: “Anh thích nhìn em ăn.”
Dư Hoán cảm thấy dù sao thì Trần Tiểu An cũng không phải là con người thật, có những đạo lý đối nhân xử thế có lẽ cậu cũng chưa suy nghĩ thấu đáo.
Nếu đổi thành người khác, ngồi ăn trước mặt ảnh đế mà mình ngưỡng mộ thì chắc chắn sẽ vô cùng dè dặt, nhai chậm nuốt kĩ.
Nhưng Trần Tiểu An vẫn cứ tự nhiên như bình thường, rất chân thật.
Dư Hoán lại nghĩ tới bộ dạng khi Trần Tiểu An còn là mèo, có lúc không biết cậu trốn ở đâu chơi một mình, nhưng chỉ cần anh lắc lắc túi thức ăn cho mèo thì Trần Tiểu An sẽ nhảy ra từ một góc nào đó, giương đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn trong tay Dư Hoán, thậm chí cậu còn vươn móng vuốt ra cố gắng tự mình kéo đồ ăn về.
Ham ăn chết đi được, thật là một nhóc mèo nhỏ háo ăn.
Dù là mèo Tiểu An hay là người Tiểu An thì cách ăn đều rất đáng yêu.
Đôi mắt lấp lánh khi nhìn thấy đồ ăn, ăn rất là ngon miệng, làm cho người ta nhìn vào cũng thấy trong lòng vô cùng ấm áp dễ chịu.
Trần Tiểu An nghe Dư Hoán nói thế, trong chốc lát cậu cũng không thể hiểu được rốt cuộc Dư Hoán có ý gì, cậu nghiêng nghiêng cái đầu: “Anh thích nhìn em ăn… vậy em lại ăn miếng nữa nha?”
Kết quả Dư Hoán bị cậu làm cho buồn cười: “Đừng ăn no quá.”
Trần Tiểu An sờ sờ cái bụng của mình một cách vô thức, cậu cảm thấy hình như mình không biết đói mà cũng không biết no.
Sau này cậu mới biết thật ra yêu quái bọn họ không cần ăn cũng được, có lẽ hồi cậu còn ở nhà họ Trần làm linh miêu cũng không ăn nhiều như vậy, hiện tại thì trái ngược hoàn toàn, nhìn thấy đồ ăn ngon là buồn miệng ngay.
Sau khi ăn xong Dư Hoán hỏi Trần Tiểu An: “Khi nào thì em đi thu âm mấy bài hát đó?”
“Hẹn vào thứ Hai tuần sau.” Trần Tiểu An đếm đếm, chỉ còn có vài ngày.
Dư Hoán nói tiếp: “Đúng lúc mấy bữa nay anh được nghỉ, nếu em muốn luyện tập thì gọi anh, anh đến quan sát học hỏi một chút.” Có thể nghe nhóc mèo ca hát, thật là hạnh phúc quá đi.
Trần Tiểu An rất kính nể Dư Hoán, Dư Hoán đã gặt hái được rất nhiều thành tích tốt trong lĩnh vực của mình, nhưng anh vẫn luôn không ngừng học tập những điều mới! Vì vậy Trần Tiểu An gật đầu: “Được ạ… nhưng em cũng hát lung tung lắm.”
Đang nói thì đột nhiên Quý Nhất Nhiên gọi đến, giọng nói mạnh mẽ không bị sóng vô tuyến làm yếu đi chút nào, Dư Hoán đưa điện thoại ra xa lỗ tai, nhưng vẫn không thể thoát được tiếng gào thét của Quý Nhất Nhiên: “Cậu có thể để tôi bớt lo nghĩ được không!!!”
Lại nghe Quý Nhất Nhiên thuật lại một hồi, Dư Hoán đã biết sơ sơ tiền căn hậu quả của sự việc.
Lúc này Quý Nhất Nhiên vốn đang trên lộ trình với một nghệ sĩ khác, nhưng tin nhắn trong group fan mà hắn dùng acc clone ẩn nấp đang nhảy lên liên hồi, nhìn thấy group fan sắp nổ tung rồi hắn mới biết Dư Hoán lại kiếm chuyện.
Ban đầu có một fan nói câu này trong group chat: Phải chăng… “cây cổ thụ” như Hoán Gia cũng đã rung động rồi ư?
Đương nhiên nói như vậy trong group fan only [1] thì hậu quả chính là bị những người khác phun nước miếng dìm chết.
Ngoài miệng các fan nói đừng đoán mò, nhưng trong lòng ít nhiều gì cũng vẫn có chút cảm giác này.
[1]
Dư Hoán bước vào làng giải trí khi vừa mới mười mấy tuổi, anh vẫn luôn bận rộn đóng phim, trong mấy năm bận rộn nhất hầu như là cả năm anh không có một ngày nghỉ, anh cũng đã từng thử bay ba nơi chỉ trong một ngày, có thể nói anh có được ngày hôm nay hoàn toàn là do nỗ lực của chính bản thân.
Hiển nhiên bận