Editor: SusanDư Hoán thắc mắc tại sao lại có những người mà trong mắt họ chỉ có tình yêu thôi, thật là xấu xa.
Ai lại nảy sinh tình cảm kỳ lạ với mèo nhà mình chứ? Nhưng tâm lý phản nghịch lại khiến anh không nhịn được mà trả lời Quý Nhất Nhiên một câu: Vì sao Tiểu An thì không được? Anh là ba của em ấy à?
Những thứ Quý Nhất Nhiên lo lắng còn nhiều hơn, nhưng những việc này không phải chỉ cần gửi vài tin nhắn là có thể giải thích được, huống chi hắn còn đang bận xoay như chong chóng, hắn gấp đến mức đau tim mà trả lời: “Tao là bố mày!”
Hai người này đấu võ mồm là chuyện thường ngày, Dư Hoán mặc kệ Quý Nhất Nhiên, Quý Nhất Nhiên cũng kệ luôn Dư Hoán.
Mấy ngày sau Trần Tiểu An đi phòng thu để thu âm, Dư Hoán cũng đi theo.
Hằng năm trước cửa công ty bọn họ đều có các fan ngồi đợi nghệ sĩ đi làm và tan làm, các cô các chị thấy Dư Hoán và Trần Tiểu An bước ra cùng một chiếc xe, Dư Hoán xuống xe trước rồi vươn tay để Trần Tiểu An nắm lấy tay anh bước xuống, sau đó Dư Hoán rất tự nhiên mà nắm tay Trần Tiểu An đi vào tòa cao ốc công ty.
Sau khi trải qua vài lần như vậy, Trần Tiểu An đã hiểu được những chuyện phức tạp khó hiểu này.
Cậu thấy các fan xung quanh vừa hét chói tai vừa chụp hình, trong lòng rất bối rối, cậu nhỏ giọng nói: “Có phải giữ khoảng cách sẽ tốt hơn không…?” Trần Tiểu An cảm thấy bọn họ sắp lên hotsearch nữa rồi, đến lúc đó Quý Nhất Nhiên lại phát điên tiếp, hắn nổi khùng trở về nhà sẽ đè Y Xuy ra xoa tới xoa lui.
Có lần Y Xuy gặp Trần Tiểu An, ẻm rất là phiền muộn mà kể khổ với Trần Tiểu An, ẻm nói lông của mình cũng sắp bị Quý Nhất Nhiên làm rụng hết.
Ai ngờ Dư Hoán sau khi nghe Trần Tiểu An nói thì Dư Hoán chẳng những không nghe lời giữ khoảng cách, mà ngược lại anh còn kéo người ta đến bên cạnh mình, hai người lại càng dựa sát vào nhau hơn.
Khi Dư Hoán bước vào cửa lớn thì nhân tiện tháo kính râm xuống, vẫy vẫy tay với các fan chờ ở bên ngoài.
Trần Tiểu An cũng học theo bộ dáng của anh mà khua khua tay.
Hai người đi thẳng đến phòng thu.
Mấy ngày trước lúc ở nhà, Dư Hoán viện cớ quan sát Trần Tiểu An luyện tập nên đã nghe hát rất nhiều lần, vừa nghe vừa ghi âm lại.
Ngoại trừ những bài hát trong album ra, Dư Hoán cũng muốn nghe Trần Tiểu An hát bài khác, nhưng đa số các ca khúc thịnh hành Trần Tiểu An đều chưa từng nghe, mỗi tên bài hát nói ra, Trần Tiểu An đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Dư Hoán nghĩ thầm cũng khó trách, dù sao em ấy cũng là mèo, hơn nữa trước kia hình như cũng không sống trong xã hội loài người, không quen thuộc những ca khúc phổ biến ở nhân gian cũng rất bình thường.
Sau đó Dư Hoán liền đưa Trần Tiểu An đi tới quán karaoke do một người bạn của anh mở, ở lại đó cả một buổi chiều.
Anh nghĩ chắc hẳn là em ấy chưa từng đi karaoke bao giờ, nên liền dẫn em ấy đến chơi, tiện thể chọn tất cả các bài hát được đề xuất trên bảng danh sách.
Ban đầu Trần Tiểu An không biết Dư Hoán muốn làm gì, Dư Hoán nói: “Quý Nhất Nhiên không bảo em nghe thêm các ca khúc khác sao? Điều này quan trọng lắm đó, em hát rất hay, nhưng vẫn phải nghe thử người khác hát như thế nào, nghe nhiều một chút, nghe đủ các thể loại nhạc, sau khi nghe xong thì xem thử bản thân có cách lý giải riêng hay không…”
Trần Tiểu An nhớ tới Quý Nhất Nhiên từng nói với cậu nếu không có việc gì làm thì có thể nghe thêm nhiều bài hát, nhưng hắn không giải thích nhiều như Dư Hoán.
Dư Hoán thấy mặt Trần Tiểu An vẫn có chút mù mờ, anh lại nói thêm: “Ngoài những điều anh vừa nói ra thì còn có một vấn đề rất thực tế, nếu em ít nghe nhạc thì sau này đi show tạp kỹ bị người ta hỏi mà cái gì cũng không biết thì không tốt lắm… Ít nhất em phải nghe những bài hát mà mọi người đều nghe nhiều đến mức thuộc lòng luôn.”
Dư Hoán hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về trải nghiệm cuộc sống gần như là trống rỗng của Trần Tiểu An, nhưng Trần Tiểu An lại rất ngốc, cậu cũng không phát hiện thái độ của Dư Hoán như vậy là có gì bất thường.
Cậu nghe lời Dư Hoán, nghe hết mấy ca khúc đứng đầu trong quán karaoke.
Cậu chưa từng đến nơi này bao giờ, ban đầu còn có hơi thấp thỏm, một lúc sau thì tự quẩy rất phấn khích, năng lực học tập của cậu rất mạnh, gần như tất cả các ca khúc cậu chỉ cần nghe nửa đoạn đầu và điệp khúc là đã biết hát như thế nào rồi.
Vì vậy cậu ôm cái micro cả một buổi chiều, nếu không phải Dư Hoán lo cổ họng cậu không thoải mái vì hát quá lâu thì cậu đã định ở lại đây tiếp.
Hôm đó Trần Tiểu An hát cả một buổi chiều, Dư Hoán cũng nghe hết nguyên một buổi chiều, anh vừa nghe vừa xúc động đây là tài năng mà ông trời ban tặng, một viên ngọc thô còn bắt mắt hơn một số thành phẩm đã được đánh bóng, hơn nữa ngoại trừ điều kiện tốt ra thì dường như Trần Tiểu An cũng rất