"A? Tôi sửng sốt một chút.
Quỷ chải đầu...
Tôi nhớ rõ lúc Hoạ Hồn ngồi ở trên giường Chu Hà, cầm lấy lược của Chu Hà, Tống Tâm đã từng nói quỷ chải đầu. Lúc ấy Hoạ Hồn còn nói muốn dạy dỗ Chu Hà, lúc ấy tôi cũng không quá để ý. Bởi vì tôi căn bản không biết Chu Hà sẽ quay lại ký túc xá khi nào, cũng sẽ không biết Hoạ Hồn khi nào thì sẽ trả thù Chu Hà.
Không nghĩ tới bây giờ, Chu Hà quay về phòng trọ còn dùng cái lược mà Hoạ Hồn từng... từng chải. Quỷ khí âm hàn trên đầu, tất cả đều thấm vào trong da đầu.
Trong phòng ngủ, Trương Hiểu Đào vừa vặn không ở đây.
Cũng chỉ có Chu Hà, hơn nữa đứng run run nhìn tôi và Tống Tâm ở cửa.
Nghĩ đến chắc có thể là Hoạ Hồn, tôi lôi kéo tay của Tống Tâm đi vào, từng bước bước vào trong phòng ngủ lạnh như băng. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, tôi nuốt nước miếng, hỏi: "Hoạ Hồn, là cô đúng không?"
Hoạ Hồn không trả lời tôi, trong không khí vẫn truyền đến tiếng cười thê thảm mà kinh dị của người phụ nữ. Ở trong căn phòng tối, thật giống như âm thanh của sự đau khổ đang vờn quanh.
Đột nhiên, trong gương có một bàn tay với móng tay dài màu đen đang vươn ra, nắm lấy cằm của Chu Hà, nửa người trên chui dần từ trong gương ra, tôi híp mắt nhìn, quả nhiên là Hoạ Hồn.
Mắt Hoạ Hồn, không hề liếc mắt nhìn tôi và Tống Tâm, lại ngoắc ngoắc tay với Chu Hà.
Chu Hà ngồi ở trước gương, cơ thể run rẩy đến đáng sợ, dường như căn bản không nhận thấy được tôi và Tống Tâm đã vào phòng. Cô ta hoảng sợ nhìn gương mặt Hoạ Hồn trong gương: "Cứu mạng... Cứu mạng với..."
Đừng sợ... Cô gái nhỏ để tôi chăm sóc cô thật tốt. Hoạ Hồn an ủi Chu Hà một câu.
Chu Hà như đang bị thôi miên, im lặng không nói, cô ta ngồi ngay ngắn trước cái gương. Mỗi sợi tóc trên đầu cô ta đều dựng đứng lên, còn Hoạ Hồn thì đang bay lượn trên đầu của Chu Hà.
Cô ấy nắm lấy một ngọn tóc, nhét vào miệng, mút vào như đang uống đồ uống vậy.
Ôi mẹ ơi! Cho dù tôi có quen biết với Hoạ Hồn, nhưng cảnh tượng này vẫn doạ tôi sợ đến mức chân nhũn ra như chi chi, tôi vội lui về phía sau mấy bước. Tống Tâm đỡ lấy tôi, ánh mắt trầm xuống nhìn toàn bộ cảnh này, nói: "Tô nha đầu, đây là quỷ chải đầu trong truyền thuyết. Tóc là nơi máu huyết của một người đi thông tới đại não. Dùng lược mà... quỷ đã từng sử dụng để chải đầu, sẽ bị quỷ hút đi máu huyết toàn thân, biến thành... biến thành xác khô!
Nghe Tống Tâm nói như vậy, tôi liền càng cảm thấy khắp người nổi da gà, cảnh này buộc tôi sau này phải đối mặt với bóng ma tâm lí khi chải đầu.
Tôi chỉ mới ngẩn ngơ một lúc, Chu Hà kia thật giống như bị rút hết nước trong cơ thể, làn da như dán chặt vào trong xương. Hốc mắt trũng sâu, cả người giống như một bộ xương khô vậy. Nếu cứ tiếp tục như vậy Chu Hà thật sự biến thành xác khô.
Tôi sợ Chu Hà thật sự chết oan chết uổng, nhịn không được nói: Hoạ Hồn, một vừa hai phải thì tốt rồi, chẳng lẽ cô thật sự phải tạo sát nghiệp mới vừa lòng sao?
Tôi... Tôi chỉ muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi, cô ta... cũng không dễ dàng chết như vậy... Hoạ Hồn lạnh lùng nở nụ cười một chút, miệng nhả tóc ra, bay tới phía sau tôi, ghé vào trên lưng của tôi: "Bà chủ, làm người không thể cứ tốt bụng như cô vậy được. Nếu không cho cô ta chịu dạy dỗ một chút, cô ta còn có thể tiếp tục hãm hại cô."
Tôi có chút dở khóc dở cười: Sao cô biết được tôi sẽ không làm gì cô ta, tôi còn chưa kịp trả thù cô ta cô đã suýt chút nữa giết người luôn rồi.. đam mỹ hài
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoạ Hồn vô tội, cô ấy thè lưỡi, thuận tiện liếm sườn mặt của tôi một chút: Bà chủ, buổi sáng ngày mai, cô sẽ biết cách của tôi hữu hiệu đến cỡ nào.
Buổi sáng ngày mai?
Tôi xem Chu Hà đang ngồi trước gương, cơ thể như đang bị rút hết nước, thành công giảm béo. Nhìn dáng vẻ này của cô ta cũng không biết cô ta có thể nhìn thấy ánh dương sáng sớm ngày mai không nữa.
Tôi đưa tay thăm dò nơi mũi cô ta, may quá vẫn còn thở. Nhưng mà khí cô ta thở ra rất lạnh, tôi đưa tay đặt dưới mũi cô ta thật giống như bị khí lạnh của tủ lạnh phả vào vậy.
Mở đèn, nhiệt độ trong phòng ngủ cũng đã trở lại bình thường.
Nhìn quét liếc mắt bốn phía, Hoạ Hồn đại khái là đã rời đi. Tôi cảm thấy rằng Lăng Vũ Dương từ trước đến nay thông minh cơ trí, liệu sự như thần nhưng lúc này đây để Hoạ Hồn ở lại bên người tôi, tuyệt đối là một sai lầm.
Tiểu quỷ nữ này, suýt chút nữa đã giết chết Chu Hà.
Tôi và Tống Tâm buổi tối buồn ngủ, chỉ có thể bỏ qua không nhìn Chu Hà đang ngồi ở trên ghế, sắp thành xác khô nữa, rửa mặt liền trực tiếp đi ngủ. Buổi tối sau khi tắt đèn, tôi không thể ngủ ngay được, trợn tròn mắt có chút e ngại nhìn vào Chu Hà ngồi ở ghế, vẫn không nhúc nhích.
Tôi sợ hãi, có khi nào cô ta cứ ngồi như vậy rồi tắt thở luôn không.
Tới một giờ sáng, tôi hoàn toàn không chịu nổi nữa, mí mắt của tôi đánh nhau, hình bóng Chu Hà ngồi ở trên ghế cũng ngày càng mơ hồ, tôi bất giác ngủ từ lúc nào không rõ.
Chu Hà cứ như vậy vẫn nửa chết nửa sống ngồi đến sáng sớm ngày hôm sau, tôi và Tống Tâm sáng sớm tỉnh lại, cũng không dám đến chạm vào cô ta.
Nếu cô ta cứ vậy ngồi đến chết, có thể kết án đột tử. Nếu tôi và Tống Tâm động đến cô ta, đưa cô ta lên giường, chưa biết chừng sẽ để lại chứng cớ, chịu tiếng xấu biến thành hung thủ giết người. Cho dù không bị kết án là hung thủ giết người nhưng bị mấy chú cảnh sát bắt lấy thì tôi cũng không muốn bản thân mình lại phải bị thẩm vấn lần thứ hai nữa đâu.
Cái đèn trong phòng thẩm vấn kia, thật sự rất chói mắt, làm con người ta càng trở nên yếu ớt và khổ sở.
Tôi và Tống Tâm chuẩn bị mọi thứ, chuẩn bị ra cửa.
Vốn Chu Hà đang ngồi yên không nhúc nhích trên ghế, đột nhiên quỳ xuống ngay trước mặt chúng tôi, trên mặt là nước mắt nước mũi tèm lem: Tống Tâm... Tô Mộng! Tôi... Tôi cũng không dám... nữa. Tôi cũng không dám... dùng vu thuật hãm hại hai cô nữa...
Tôi bị hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau mấy bước: "Chu Hà... Cô đang